Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 107: Đồ Ăn có vấn đề




An Bích Hà cẩn thận dùng lược chải đầu hai lần, hiển nhiên là dùng sức rất nhẹ nhàng, nhưng tóc vẫn rụng xuống.

Tâm lý cô ta sắp suy sụp, mấy ngày nay không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta luôn cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu.

Đầu tiên là gầy, trước kia một hai tháng mới giảm được hai cân, mà hiện tại chỉ với vài ngày ngắn ngủi liền giảm mất mười cân.

Nhưng gầy như vậy lại không khiến cho dáng người của cô ta ngày càng thêm đẹp, vì gầy mà càng trở nên thon thả, mà là loại gầy khô, nhìn như quả đào tươi mất đi độ ẩm, cả người khô gây.

Còn có cả mái tóc nữa, mái tóc đen vốn dĩ dày, nay mỏng đi trông thấy, sau khi chải kỹ sẽ rụng rất nhiều, khiến cô ta không khỏi hoảng hốt, rụng nhiều tóc như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị hói.

Đang lúc cầm lược, tâm trạng nhiều loạn, mẹ An đi ngang qua cửa phòng tắm, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng của An Bích Hà thì không khỏi sửng sốt một chút.

"Bích Hà, sao dạo này con tiều tụy như vậy?"

An Bích Hà nhắc tới mới nhớ, vốn dĩ cô ta không cảm thấy được điều này, nhưng khi đứng trước gương cẩn thận nhìn, phát hiện nước da trắng nõn vốn có của mình đã trở thành màu vàng sẫm, trên người còn có rất nhiều chấm đen, rõ ràng mới qua hai mươi tuổi, nhưng trên người lại có những tang thương không thể giải thích được.

"Mẹ, con... sao con lại biến thành như vậy?"

Cô ta đột nhiên hoảng sợ, nắm lấy tay mẹ An, ngón tay không ngừng run rẩy: "Sao con lại cảm giác như bản thân mình già đi nhiều tuổi thế này? Sao con lại trở nên xấu xí như vậy?"

Giọng An Bích Hà mang theo thanh âm nức nở như muốn khóc, với vài sợi tóc lưa thưa, cả người đều thất thần.

Mẹ An cực kỳ đau lòng, nhanh chóng an ủi cô ta: "Không thể nào, Bích Hà của chúng ta một chút cũng không xấu, có thể do gần đây con quá áp lực, cho nên mới tiều tụy như vậy. Không có chuyện gì đâu, đừng tự gây áp lực cho bản thân mình. Nếu như con cảm thấy không thoải mái, ngày mai mẹ cùng con tới bệnh viện kiểm tra một chút."

An Bích Hà lắc đầu: "Không có gì không thoải mái, so với cảm giác lúc bình thường không có gì khác biệt. Cũng không buồn ngủ, thân thể không có cảm giác khác thường. Nhưng tóc lại rụng, gầy đi nhiều như vậy, rõ ràng mỗi ngày con ăn nhiều như vậy".

Mẹ An đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó khi nghe nói đến chuyện ăn uống, tò mò hỏi: "Bích Hà, hôm nay mẹ còn nghe dì giúp việc của nhà chúng ta nói, mấy ngày nay khi bà ấy làm đồ ăn, mỗi lần con đều chỉ ăn bữa sáng, cơm trưa cũng không ăn, bà ấy liền đổi thức ăn cho con, con cũng

chỉ ăn có hai miếng. Cho nên đã hỏi mẹ có phải khẩu vị của con thay đổi rồi không, để bà ấy cải thiện một chút."

An Bích Hà ngây ngẩn cả người, cô ta liền nghĩ đến mấy ngày nay hình như mình đều ăn đồ ăn do Chung Khánh Ngọc mang đến, bởi vì hương vị rất ngon, còn ngon hơn cả đồ ăn ở nhà, mỗi lần cô ta đều ăn rất nhiều.

“Mẹ, con dường như biết vấn đề ở đâu? Trong mắt An Bích Hà đầy u ám.

Cô ta đã nói, Chung Khánh Ngọc vì mình mà bị bắt lại vài ngày, thanh danh cũng bị hủy. Khi mới ra ngoài cô ta đối với mình còn tỏ ra xa cách, như thế nào lại đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều không ngại cực khổ mà mang cơm đến tận nhà cho cô ta.

"Mẹ, mấy ngày nay con không tiện đi ra ngoài, ngày mai mẹ giúp con chuyện này."

Ngày hôm sau, sau khi Chung Khánh Ngọc gọi điện tới hỏi, sau đó lại đóng gói đồ ăn ở nhà hàng mang tới.

Vừa bước vào cửa, cô ta đã rất nhiệt tình mở hộp thức ăn ra: "Bích Hà, món đặc trưng của nhà hàng hôm nay là thịt thỏ, một loại thịt, nhiều cách làm, hẳn là cậu rất thích"

An Bích Hà nhìn một cái, thực sự là cô ta rất thích ăn thịt thỏ, đồ ăn trong những hộp cơm này nhìn rất ngon mắt, chỉ cần ngửi mùi vị thôi cũng khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt.

Nhưng sau cuộc nói chuyện với mẹ tối qua, cô ta đã rất cố gắng kiềm chế tính tình của mình, tuy có nghi ngờ đối với Chung Khánh Ngọc nhưng trước sau sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

"Cậu xem cậu vất vả mang đồ ăn tới cho tớ như vậy, nhất định cũng sẽ rất đói bụng hay là ngồi xuống cùng nhau ăn đi." An Bích Hà vừa nói vừa lấy đũa ra, ân cần đưa cho cô ta ý bảo cô ta cũng ngồi xuống ăn cùng..

Chung Khánh Ngọc sửng sốt một chút, mấy ngày trước An Bích Hà hoàn toàn không chào đón cô ta như vậy, hôm nay sao lại cảm thấy có chút khác thường.

"Trước khi đến đây tớ đã ăn rồi, đây là tớ đặc biệt mang qua cho cậu."

Khi nghe cô ta nói ra những lời này, trong lòng An Bích Hà càng thêm nghi ngờ, chắc chắn trong đồ ăn có vấn đề.

"Không sao, gần đây không biết vì lý do gì, cảm giác thèm ăn của tớ ít đi rất nhiều, hơn nữa lại nhiều đồ ăn như vậy nhất định sẽ ăn không hết chẳng phải là đã lãng phí ý tốt của cậu rồi sao? Cậu cũng ngồi xuống đây ăn một chút đi."

Chung Khánh Ngọc bình tĩnh nhướng mày, liếc nhìn đối phương một cái.

Hôm nay mới phát hiện ra An Bích Hà trang điểm rất đậm, như thể đang đeo một lớp mặt nạ cứng ngắc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ tiểu tụy gầy yếu xuyên qua lớp trang điểm của cô ta.

Thấy cô ta nhiệt tình mới mình như vậy, Chung Khánh Ngọc cũng không từ chối mà dùng đũa gắp một miếng thịt thỏvừa ăn vừa từ tốn nhận xét: "Đồ ăn ở nhà hàng này thật sự rất ngon, thịt thỏ lại rất mềm, hương vị cũng đầy đủ. Tớ thích nhất chính là món thịt thỏ xào cay của nhà hàng này, mỗi lần đều ăn nhiều thêm một chén cơm."

An Bích Hà nhìn thấy mặt mày của đối phương không có bất cứ biểu hiện nào khác, hơn nữa còn ăn vô cùng tự nhiên, cả người không khỏi có chút run sợ.

Trước mặt Hoắc Tùng Quân, cô ta đã thua Bạch Hoài An rồi, ở những phương diện khác, cô ta không thể để thua như vậy được.

Cô ta muốn đánh bại Bạch Hoài An, để Hoắc Tùng Quân có thể nhìn thấy được cô ta có bao nhiêu tài giỏi.

An Bích Hà nghĩ một lúc, không tự chủ được mà đem những suy nghĩ trong lòng nói ra.

Mẹ An nhìn cô ta một cái, nhíu mày nói: "Nhưng Bích Hà, con không phải là nhà thiết kế. Cho dù con giành giải quán quân, cũng là nhà thiết kế của công ty chúng ta thắng Bạch Hoài An. Điều này làm sao chứng minh được sự xuất sắc của con?"

An Bích Hà: "..”

Tại sao mẹ lại dập tắt suy nghĩ của cô ta như vậy?

"Chỉ cần Bạch Hoài An không giành được quán quân, cô ta đã thua, hơn nữa, nếu như nhà thiết kế của chúng ta thắng thì chứng tỏ lãnh đạo như chúng ta rất xuất sắc"

An Bích Hà phản bác.

Mẹ An liền sờ đầu cô ta, nhưng vì An Bích Hà nghiêng đầu nên tóc cô ta lại rụng xuống. Nhìn thấy đám tóc đen hờ hững rơi xuống, cả hai mẹ con đều sững sờ.

"Chờ khi cuộc thi kết thúc, mẹ sẽ đưa con đi khám bệnh"

Bà ta không muốn con gái mình trở thành một người hói đầu.

- -------------------