Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 99




Chương 99: Mưu kế

Vẻ mặt Lâm Bách Châu khựng lại, vậy mà Hoài An lại nói với anh ta.

Ánh mắt anh ta phức tạp, lần trước Bạch Hoài An nhìn bức ảnh, rõ ràng đã tràn đầy khát vọng với Hoắc Tùng Quân rồi, lúc này mới qua mấy ngày, còn chưa đến một tuần, vậy mà bọn họ đã làm hòa rồi.

Bản lĩnh của tên Hoắc Tùng Quân này thật là lớn mà.

Giọng nói của anh ta lạnh lùng: “Một người bạn vô tình chụp được gửi cho tôi, có vấn đề gì?”

Có vấn đề gì, vấn đề quá lớn rồi.

Trước khi đến bệnh viện, Hoắc Tùng Quân cảm thấy Lâm Bách Châu cố ý lấy được bức ảnh đó, sau đó khiến bức ảnh đó trở nên ám muội không rõ ràng, muốn khiêu khích quan hệ của anh mà Bạch Hoài An.

Nhưng sau khi đến bệnh viện, hỏi cái này với Lâm Bách Châu, anh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Lâm Bách Châu, không phát hiện thấy anh ta nói dối.

Hai bức ảnh này thật sự là bạn của anh ta đưa cho anh ta.

“Đưa bức ảnh cho tôi xem” Anh nhìn Lâm Bách Châu, giọng nói cường ngạnh.

Lâm Bách Châu không vui cau mày: “Hoắc Tùng Quân, anh đang ra lệnh cho tôi sao? Tôi không phải nhân viên của anh, anh bảo tôi cho anh xem ảnh thì tôi liền cho anh xem sao, anh cho rằng mình là ai chứ?”.

Hoắc Tùng Quân thấy anh ta như vậy, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Lâm Bách Châu, tôi nói cho anh biết, có lẽ anh đã bị người khác lợi dụng rồi. Có người cố ý đưa cho anh bức ảnh đó, muốn khiêu khích quan hệ của tôi và Hoài An”

“Vậy thì làm sao chứ?”

Lâm Bách Châu không chịu thua nhìn anh, cười: “Đây chính là thứ mà tôi muốn thấy. Tôi cũng không thích anh và Hoài An ở cạnh nhau, có loại chuyện tốt này, tôi bị lợi dụng cũng không và cả”

Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, trong lòng dâng lên tức giận, tràn đầy phiền muộn.

Tên em trai này của Lâm Bách Vĩ bị làm sao vậy?

Khi nhỏ thì ngoan ngoãn như vậy, đuổi theo sau lưng bọn họ, luôn mồm gọi anh ơi, sao bây giờ lại trở thành người khiến người khác muốn đạp cho hai phát như vậy chứ?

Lâm Bách Châu nhìn Hoắc Tùng Quân, cũng một mặt chán ghét.

Anh trai mình và Hoắc Tùng Quân lớn lên cùng nhau, quan hệ còn thân thiết hơn với người em trai ruột là mình. Mỗi lần đều đứng về phía Hoắc Tùng Quân, chuyện này đã khiến anh ta ôm hận từ lâu rồi, cộng thêm việc hai người đều thích Bạch Hoài An, cho nên mới như vậy, nhìn thấy nhau là thấy phiền.

“Lâm Bách Châu, tôi không đùa với anh, người phía sau có thể là An Bích Hà. Cậu cũng không phải là không biết thái độ của An Bích Hà đối với Hoài An”.

Anh nói như vậy, Lâm Bách Châu cũng do dự.

Mặc dù anh ta không muốn nhìn thấy Hoắc Tùng Quân, nhưng quả thật thật sự thích Bạch Hoài An, cũng không muốn để An Bích Hà làm tổn thương đến Bạch Hoài An, trước kia cô đã chịu nhiều khổ cực rồi.

“Này, xem đi”

Lâm Bách Châu lấy điện thoại ra, ném cho Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân nhìn hai bức ảnh đó, mặc dù lúc trước Bạch Hoài An đã miêu tả lại cho anh, nhưng khi nhìn thấy hai bức ảnh này, sắc mặt anh vẫn đen lại.

Quá ám muội rồi, quả khiến người khác tưởng tượng rồi.

Lúc trước vốn dĩ Bạch Hoài An nhìn thấy dấu son môi mà đã hiểu nhầm rồi, lại nhìn thấy hai bức ảnh này nữa, chẳng chắc cô lại tức giận như vậy, mấy ngày liền đều không quan tâm đến mình.

Đặc biệt là nữ chính trong bức ảnh này còn là An Bích Hà, là kẻ thù không đội trời chung của Bạch Hoài An.

“Con mẹ nó ai gửi cho anh hai bức hình này?”

Hoắc Tùng Quân không khỏi bùng nổ, vẻ mặt vô cùng âm u.

Lâm Bách Châu cũng có chút không tự nhiên, lén lút lấy hai bức ảnh này cho Bạch Hoài An xem, cố ý khiến cô hiểu nhầm, mình làm chuyện này cũng quá bỉ ổi.

“Cậu hai nhà họ Tân”

Anh ta trực tiếp bán người gửi ảnh.

Hoắc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại qua: “Cậu có quan hệ tốt như vậy với anh ta từ lúc nào vậy?

Cậu hai nhà họ Tân, anh có chút ấn tượng, là một thằng bại hoại, không làm chuyện gì ra hồn. Cả ngày chơi mèo chọc chó, rượu chè bê bết, chỉ cần nhắc đến anh ta, người nhà họ Tân đều vô cùng đau đầu.

Người này quả thật đúng là khách quen của các câu lạc bộ.

Nhưng anh nhớ Lâm Bách Châu và cậu hai nhà họ Tần vẫn luôn không có qua lại gì cả.

Một người là bác sĩ trẻ tuổi tài cao, một đứa trẻ ngoan trong mắt trưởng bối, có tiền đồ có hứa hẹn, một người là công tử bê bết không còn cách chữa trị, hai người này hoàn toàn là quan hệ đại bác bắn không tới.

“Anh thành thật nói với tôi, tôi không muốn hỏi nhiều lần”

Hoắc Tùng Quân nhàn nhạt nâng mắt liếc nhìn Lâm Bách Châu.

Lâm Bách Châu bị vạch trần lới nói dối, tức quá hóa giận, nhưng vẫn nói ra, “Tôi quả thật không có quan hệ gì với cậu hai nhà họ Tần cả, là anh ta chủ động tìm tôi, đưa cho tôi hai bức ảnh này”

Vẻ mặt của Lâm Bách Châu không được tự nhiên: “Lúc trước trong bữa tiệc, không phải tôi và Hoài An giả vờ là người yêu sao? Nên anh ta mới tìm đến tôi, tôi cảm thấy… cảm thấy bức ảnh này có chút hữu dụng, cho nên mới.”

Anh ta không nói nữa, nhưng Hoắc Tùng Quân đã dại khái đoán được ngọn nguồn của chuyện này rồi.

“Qua nhiên bị lợi dụng rồi. Lâm Bách Châu, anh quả nhiên vấn quá mềm lòng, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ.”

Hoắc Tùng Quân đứng dậy, Lâm Bách Châu thấy anh dùng giọng điệu của trưởng bối để dạy dỗ mình, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng biết mình quả thật bị người khác lợi dụng.

Chuyện này vẫn còn chưa xong, trước khi Hoắc Tùng Quân rời đi, đặc biệt chỉ vào vết cào trên cổ mình, nói với Lâm Bách Châu: “Lâm Bách Châu, nhìn thấy chưa? Đây là Hoài An để lại, tối qua chúng tôi ở cùng nhau, chắc anh biết ý của tôi rồi chứ? Sau này nhìn thấy cô ấy thì ngoan ngoãn gọi chị dâu đi, đừng có ý nghĩ không nên có Hoắc Tùng Quân nói xong thì rời đi, Lâm Bách Châu tức đến nỗi sắc mặt xanh tím. Vốn dĩ anh ta đã cố gắng không chú ý đến vết cào này rồi, không ngờ trước khi đi Hoắc Tùng Quân còn đặc biệt nhắc đến.

Lâm Bách Châu cúi đầu, vẻ mặt âm lạnh, anh sẽ không từ bỏ, chỉ cần một ngày Hoài An còn chưa kết hôn, không ở cùng Hoắc Tùng Quân, mình vẫn còn cơ hội.

Sau khi Hoắc Tùng Quân rời khỏi bệnh viện, không trở về công ty, đến câu lạc bộ tư nhân.

Theo góc chụp của bức ảnh, tìm được vị trí thích hợp chụp ảnh, điều tra camera.

Câu lạc bộ vì muốn bảo đảm sự riêng tư của khách hàng, nên có rất nhiều nơi không lắp camera, chỉ có một vài cái, đều là bí mật, người bình thường không thể biết được.

Có điều tương đối may mắn chính là, vị trí chụp hai bức ảnh này, đúng lúc trong phạm vi giám sát.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy người chụp ảnh, chỉ nhìn thấy gương mặt đó, đã chắc chắn đó là người làm nhà họ An, không phải là cậu hai nhà họ Tần gì đó.

Đã xác nhận rồi, người chụp lại bức ảnh khiến người khác hiểu nhầm, rồi chỉ thị cậu hai nhà họ Tần gửi cho Lâm Bách Châu, mượn tay Lâm Bách Châu để Bạch Hoài An nhìn thấy chính là An Bích Hà.

Cô ta chơi một ván cờ rất hay.

Mọi thứ đều rất chặt chẽ, tìm được cậu hai nhà họ Tần, khách quen trong câu lạc bộ, vô tình chụp được bức ảnh này rất hợp lý.

Lâm Bách Châu là bạn của Bạch Hoài An, có vị trí không thấp trong lòng cô, lời của anh ta rất dễ khiến Bạch Hoài An tin tưởng.

Khuôn mặt Hoắc Tùng Quân lạnh như băng, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng đến cực điểm. Không chỉ dùng hương để dụ dỗ anh ở trong phòng bao, còn bố trí người bên ngoài chụp anh, thua keo này ta bày keo khác.

Ngày đó khi Hoắc Tùng Quân rời khỏi phòng bao thì vô cùng tức giận, không hề chú ý đến có người chụp ảnh, còn thật sự bị An Bích Hà lợi dụng nữa.

Người phụ nữ chết tiệt, thật sự quá khiến người khác ghê tởm rồi.

Hoắc Tùng Quân vừa lái xe, vừa nhớ lại chuyện hôm nay, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Bạch Hoài An vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt này của anh, ngẩn ra: “Sao vậy? Sắc mặt của anh khó coi quá, có phải cơ thể không khỏe không?”

Giọng nói dịu dàng, nhanh chóng xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng anh.

Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân dịu xuống: “Không sao, vừa rồi nghĩ đến chuyện công việc An Bích Hà làm ra loại chuyện ghê tởm như vậy, không thể để Bạch Hoài An biết được. Bây giờ cô ấy đang bận chuyện cho cuộc thi thiết kế hai tuần sau, không được phân tâm, vẫn nên để anh giải quyết thôi.

Hai người nói chuyện, xe đã lái đến dưới nhà Bạch Hoài An rồi.

Bạch Hoài An xuống xe, Hoắc Tùng Quân mới đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Về đi, tối ngủ một giấc”

“Được.” Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, vừa đi hai bước, đột nhiên quay người chạy lại.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, thẹn thùng cười, giống như một bông hoa đào vậy, vô cùng mê hoặc.

“Hoắc Tùng Quân, chuyện lúc trước mà anh nhắc đến… Ừm, phương thức trả góp đó, tôi đồng ý”

Nói xong câu này, Bạch Hoài An đến tại cũng đỏ bừng, vội vàng quay người chạy vào bên trong. Hoắc Tùng Quân ngẩn ra đứng yên tại chỗ, đợi khi phản ứng lại, người đã không thấy nữa rồi.

Anh cúi đầu khóe môi nhếch lên, một lúc lâu sau mới cười lớn, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Bạch Hoài An này, sớm. muộn gì cũng bị em ép điên mất Vừa rồi anh nên giữ cô lại, hỏi cô hồn cô một hồi mới đúng, thật sự làm lỡ mất thời cơ mà.

Khi Bạch Hoài An vào nhà, tại vẫn còn đỏ.

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy cô về, cười tiến lên trước ôm cô: “Cậu còn biết trở về à?”

Bạch Hoài An ngẩn ra, oan ức cong môi: “Cậu chẳng quan tâm gì tớ cả, cả ngày đều không gọi điện thoại cho tớ”

Sở Minh Nguyệt nhéo mũi cô: “Còn học cách người xấu cáo trạng trước nữa”

“Sáng nay tớ không thấy cậu đâu, đều gấp đến điên rồi, may mà Hoắc Tùng Quân gọi điện thoại nói với tớ, nếu không tớ sẽ thông báo tìm người mất tích mất.”