Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 85




Chương 85: Nhờ anh

Bạch Hoài An không hề biết các nhân viên của Hoắc Kỳ đang trải qua khó khăn nghiêm trọng.

Trạng thái bây giờ của cô vô cùng không tốt, cũng có thể là do mấy ngày nay suy nghĩ nhiều quá, không nghỉ ngơi cho tốt, cũng có lẽ là do làm việc quá sức, bây giờ cô cảm thấy đầu mình hơi choáng.

Cả người đều thất thần, hai má ửng đỏ bất thường.

“Hoài An, có phải cô bị ốm không? Sao lại không tinh thần như vậy?”

Đồng nghiệp ở bên cạnh nhìn thấy tình trạng của cô có chút không đúng, nhỏ giọng hỏi.

Bạch Hoài An lấy lại tinh thần, yếu ớt cười với cô ta: “Không sao, hình như là bị cảm nhẹ, tôi về uống chút thuốc là khỏi rồi”

Phương Ly ở phía sau nghe bọn họ đối thoại, cười khan một tiếng, âm dương kỳ quái nói: “Một số người nào đó, không phải là không có tự tin với cuộc thi hai tuần sau nên cố ý dùng cơ thể không thích hợp để lấy cớ đấy chứ?”

Mặc dù cô ta không nói tên, nhưng trong lời nói rõ ràng là đang ám chỉ Bạch Hoài An.

Nếu như là bình thường, Bạch Hoài An cũng sẽ không tính toán với cô ta, nhưng bây giờ tâm trạng của cô đang rất không tốt, trạng thái rất kém, Phương Ly chế nhạo cô như vậy, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn cô ta.

“Phương Ly, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, cả ngày cứ âm dương kỳ quái thì cho ai nghe. Nếu như cô không cần miệng của cô nữa, thì cô cứ thoải mái nói đi, cô xem tôi có xé nát cái miệng của cô ra không”.

Bạch Hoài An trực tiếp nhắc đến tên Phương Ly, giọng hai người nói chuyện không hề nhỏ, những người xung quanh nghe thấy vậy đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

Sắc mặt Phương Ly đột nhiên đỏ lên.

Trước đây Phương Ly đã chế nhạo Bạch Hoài An ở phòng làm việc nhiều lần rồi, nhưng cô đều không hề có ý phản bác lại, cũng không hề tức giận, chỉ cười cười rồi tiếp tục làm việc.

Phương Ly không ngờ hôm nay Bạch Hoài An vậy mà lại cứng như vậy, trực tiếp nhắc đến tên họ cô ta rồi chửi nhau với cô ta.

Cô ta đang định mắng lại, đúng lúc Trần Thanh Lâm đi vào, lời cô ta vừa muốn chửi ra, lập tức rút lại, sắc mặt hết đỏ lại trắng.

Trần Thanh Minh không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nói chuyện mấy câu với người khác, đi đến chỗ Bạch Hoài An, nhìn trên bàn cô đấy tài liệu, hài lòng gật đầu.

Xem ra, Bạch Hoài An rất xem trong lần thi đấu này, làm rất nhiều chuẩn bị.

Sau khi anh ta liếc mắt qua, thì nhìn thấy gương mặt Bạch Hoài An đỏ ửng bất bình thường, nhíu mày: “Hoài An, có phải cơ thể cô không khỏe không?”

Bây giờ ánh mắt của Bạch Hoài An đã bắt đầu mê man rồi, cô nàng mắt ngẩn ra nhìn Trần Thanh Minh, sau đó cúi đầu, chậm chạp không phản ứng lại.

Làn da cô rất trắng, lúc này hai má ửng hồng, môi cũng đỏ hồng, mắt hoa đào khép hờ, lông mi hơi rũ xuống, bên môi còn có mấy sợi tóc, vô cùng xinh đẹp.

Trần Thanh Minh cũng ngẩn ra một chút, thần sắc không ở đây.

Phương Ly nhìn dáng vẻ của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Không biết xấu hổ”

Sau đó càng hận trong lòng.

Thấy trạng thái của Bạch Hoài An thật sự không tốt, Trần Thanh Minh đập bàn quyết định, để Bạch Hoài An buổi chiều trực tiếp về nhà, nghỉ ngơi một buổi chiều.

Bạch Hoài An không hề từ chối, trạng thái của cô quả thật không tốt lắm, cho dù ở lại phòng làm việc cũng không thể làm việc được, còn không bằng về nhà uống thuốc ngủ một giấc.

Sở Minh Nguyệt không ở nhà.

Bạch Hoài An tìm được uống cảm, uống xong thì trực tiếp nhào lên giường, đắp chăn bắt đầu ngủ.

Cô thật sự rất mệt, dưới sự tác dụng của thuốc cảm, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Màn hình điện thoại đặt bên ngoài sáng lên, là điện thoại của Hoắc Tùng Quân.

Nhưng Bạch Hoài An đang ngủ rất say, không hề nghe máy.

Hoắc Tùng Quân nghe tiếng điện thoại nhắc nhở, sắc mặt tối sầm lại, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy u ám.

Bây giờ Bạch Hoài An vậy mà đến điện thoại của anh cũng không muốn nghe nữa, chuyện này nghiêm trọng rồi.

Đúng lúc Triệu Khôi Vĩ tiến vào, đang chuẩn bị đưa văn kiện cho Hoắc Tùng Quân, đột nhiên nhìn thấy anh ngẩng đầu nhìn mình, ngón tay run lên, suýt nữa đánh rơi tập văn kiện xuống đất.

“Tổng giám đốc Hoắc, sao… sao vậy?”

Trong đầu Triệu Khôi Vĩ nhanh chóng nghĩ về những công việc mà mình đã làm những ngày qua, nhớ lại rốt cuộc có vấn đề gì không.

Hoắc Tùng Quân đột nhiên lên tiếng: “Triệu Khôi Vĩ, cậu giúp tôi lấy số của Trần Thanh Minh, tôi có chuyện muốn tìm anh ta”

Trần Thanh Minh?

Trong đầu Triệu Khôi Vĩ đột nhiên khựng lại, đột nhiên nhớ đến, đây chính là ông chủ ở công ty bây giờ của cô Bạch.

Trong lòng biết rõ, vội vàng nói với Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc, xin đợi một chút.”

Trong lòng Triệu Khôi Vĩ thở phào một hơi, không làm gì sai là được rồi, hại anh ta lo lắng lâu như vậy, nếu như bị Hoắc Tùng Quân mắng máu chó đầy đầu vậy thì rất mất mặt.

Một lúc sau, Triệu Khôi Vĩ đưa số của Trần Thanh Minh cho Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân trực tiếp quay số.

Trần Thanh Minh đang làm việc, đột nhiên nhìn thấy có số máy lạ gọi đến, tiện tay nghe điện thoại: “Alo”

“Tôi là Hoắc Tùng Quân”

Ngay khi giọng nói trầm thấp của Hoắc Tùng Quân vang lên, Trần Thanh Minh vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống đấy.

“Hoắc… Tổng giám đốc Hoắc”

“Là tôi”

Trần Thanh Minh vội vàng lau mồ hôi, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy căng thẳng, sao Hoắc Tùng Quân lại có số điện thoại của anh ta chứ, còn gọi điện thoại cho anh nữa chứ?

“Tổng giám đốc Hoắc, anh có chuyện gì sao?”

Hoắc Tùng Quân mím môi, ngừng lại một chút, mới nói: “Bạch Hoài An đang làm việc sao? Anh bảo cô ấy nghe điện thoại một chút.”

Giọng nói của anh lạnh lùng, khi nói rất khó ràng là đang khó chịu.

Hoắc Tùng Quân nói như vậy, Trần Thanh Minh mới nhớ đến quan hệ của anh và Bạch Hoài An.

Anh ta chỉ ngẩn ra một chút, nói thật: “Bạch Hoài An không đi làm, hình như cô ấy bị ốm rồi, nên tôi cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi”.

“Ốm sao?” Hoắc Tùng Quân đột nhiên bật dậy từ trên ghế, giọng nói kinh ngạc.

Trần Thanh Minh vội vàng nói: “Chắc là do không nghỉ ngơi tốt, nên bị cảm. Tôi thấy mặt cô ấy rất đỏ, hình như còn có chút nóng. Tổng giám đốc Hoắc, anh có thể gọi điện thoại cho cô ấy, có cần tôi cho anh số điện thoại của cô ấy không?”

Hoắc Tùng Quân khựng lại một chút, anh muốn nói mình cũng có số điện thoại của Bạch Hoài An, nhưng hình như mấy ngày nay cô đang tránh mình, không muốn gặp anh.

Các loại lời nói lướt qua tâm trí anh mấy lần, cuối cùng Hoắc Tùng Quân vẫn không nói ra.

Chuyện của anh và Bạch Hoài An, người ngoài không cần phải biết nhiều như vậy.

“Không cần”.

Hoắc Tùng Quân cự tuyệt, sau đó nói với Trần Thanh Minh: “Đây là số điện thoại riêng tư của tôi, anh lưu lại một chút, nếu như sau này Hoài An xảy ra chuyện gì, anh có thể gọi cho tôi”.

“Ô, được được” Vẻ mặt Trần Thanh Minh tràn đầy kinh ngạc.

Số điện thoại riêng tư của Hoắc Tùng Quân, đây là tài nguyên vô cùng đáng kinh ngạc đấy.

Nghe thấy vẻ vui mừng trong giọng nói của Trần Thanh Minh, giọng nói của Hoắc Tùng Quân cũng dịu lại một chút: “Hoài An làm việc ở công ty, tôi không thể chăm sóc cô ấy được, sau này nhờ anh chăm sóc cho cô ấy. Nếu như công ty có gặp phải chuyện gì, anh cũng có thể tìm tôi”

Bây giờ Trần Thanh Minh đã không thể dùng vui mừng để hình dung được nữa rồi, là quá đỗi vui mừng.

Anh ta không phải chưa từng được gặp Hoắc Tùng Quân, nhưng Trần thị quá nhỏ, hoàn toàn không thể nào tiếp xúc được với Hoắc Kỳ, anh ta ở bữa tiệc cũng chỉ có thể đứng nhìn Hoắc Tùng Quân từ xa mà thôi.

Đó chính là nghìn sao vây quanh mặt trăng đấy, Hoắc Tùng Quân chính là cái “mặt trăng” đó, lạnh lùng kiêu ngạo, thờ ở xa cách, vô cùng không dễ tiếp cận.

Những người xung quanh anh đều là những người vô cùng giàu có tôn quý, đều nịnh nọt anh, không có cơ hội để Trần Thanh Minh tiếp cận.

Nhưng bây giờ, Hoắc Tùng Quân vậy mà lại nói với anh ta, gặp phải vấn đề gì có thể tìm anh.

Chuyện này sao có thể không khiến Trần Thanh Minh vui mừng được chứ.

“Cậu Hoắc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô Bạch thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu một chút oan ức nào ở công ty chúng tôi đâu”

Hoắc Tùng Quân ừ một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Thanh Minh cầm điện thại, dáng vẻ đẹp trai lúc này đang cười rất ngu.

Sau khi cười xong, anh ta không chỉ bắt đầu buôn chuyện.

Trước đây chỉ nghe người khác nói, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân đã từng kết hôn, nhưng anh ta không biết Hoắc Tùng Quân vậy mà lại coi trọng Bạch Hoài An như vậy.

Vì để cô ở công ty không bị bắt nạt, vậy mà lại “hạ thấp tính khí” nhờ anh ta chăm sóc Bạch Hoài An.

“Đây chắc chắn là yêu thật lòng rồi”

Trần Thanh Minh cảm thán, sau đó trong lòng lại cảm thấy may mắn, may mà Bạch Hoài An không bị bắt nạt chèn ép ở công ty, nếu không Tổng giám đốc Hoắc mà tức giận, anh ta không thể gánh được đâu.

Hoắc Tùng Quân cúp điện thoại, trực tiếp lái xe đến nhà Bạch Hoài An.

Anh không hề đi lên, cũng không gọi điện thoại, chỉ là đứng là dưới lầu, nhìn về phía phòng của Bạch Hoài An.

Lúc này, chắc cô đang nghỉ ngơi rồi, anh không nỡ đánh thức cô.

Hoắc Tùng Quân đứng rất lâu, đèn trên đường bật rồi, đèn các nhà đều sáng hết lên rồi. Nhưng phòng của Bạch Hoài An vẫn tối om.

Anh nhíu mày, lâu như vậy mà Bạch Hoài An vẫn chưa tỉnh lại, không phải là bệnh tình càng nghiêm trọng hơn đấy chứ.

Ngay khi anh đang tâm loạn như ma thì Sở Minh Nguyệt trở về, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang đứng thẳng người ở dưới lầu, ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại đến đây?”

Mắt Hoắc Tùng Quân sáng lên: “Cô là bạn Hoài An đúng không? Chiều nay cô ấy bị ốm về nhà nghỉ ngơi rồi, cô lên lầu xem xem tình hình của cô ấy thế nào đi?”

Sở Minh Nguyệt nghe thấy vậy, thần sắc cũng trở lên lo lắng, nhanh chóng đi về phía vừa tòa nhà, đi được nửa đường, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc lo lắng cho Hoài An như vậy, cũng lên lầu thăm cậu ấy đi”

Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, sững người, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Không cần. Hoài An, bây giờ e rằng không muốn nhìn thấy tôi”