Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 8




Chương 8: Không nhà để về

Viền mắt của Bạch Hoài An chua xót, khoảnh khắc được mẹ nắm tay, nước mắt cô lập tức rơi xuống.

Cô cười nhìn về phía mẹ Bạch, an ủi bà: “Mẹ ơi, không sao đâu. Con không đau, không đau chút nào cả!”

Mẹ Bạch nhìn môi con gái run rẩy, bà ấy lau nước mắt. Tiếng động ngã xuống mới nãy lớn như vậy, sao có thể không đau, đều tại bà ấy vô dụng lại mắc chứng bệnh thế này.

Bà ấy nhìn vali bên chân Bạch Hoài An rồi nhìn thoáng qua phía sau cô: “Hoài An ơi, con xách theo vali làm gì? Tùng Quân đâu? Sao thằng bé không đi chung với con?”

Bạch Hoài An hơi sửng sốt, cô không dám nói tin cô và Hoắc Tùng Quân đã ly hôn.

“Con nhớ mẹ, định ghé thăm mẹ một lát. Tùng, Tùng Quân anh ấy còn có việc bận, đưa con tới dưới lầu là anh ấy đi rồi.”

Mẹ Bạch nhìn sắc mặt cô khó coi, định kéo cô vào trong nhà, Bạch Hoài An vội vã lùi về phía sau hai bước: “Mẹ ơi, không cần đâu, con có thể nghe thấy tiếng của mẹ, con đã vui lắm. Chắc Tùng Quân chưa đi xa, con xuống lầu gọi điện cho anh ấy, để anh ấy quay lại rước con về nhà.”

Cô nói xong, không quan tâm sự cản trở của mẹ Bạch, lập tức kéo vali chạy ra ngoài.

Mẹ Bạch dõi theo bóng lưng cô, nét mặt tràn ngập áy náy. Bệnh tình của bà ấy không ổn định, nếu ở chung nhà với Hoài An, lỡ bệnh cũ của bà tái phát, mắt Hoài An lại không nhìn thấy, đến lúc đó không biết trốn ở đâu.

Cô rời khỏi đây cũng tốt.

Bạch Hoài An kéo vali đi ra cổng tiểu khu, ngơ ngác đứng ở ven đường. Cô không có nhà cũng không có chỗ để đi.

Trời đất bao la nhưng chẳng có nơi để cô dung thân.

“Cô gái phía trước làm ơn lùi sang một bên, cô đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng việc xe cộ qua lại.”

Sau lưng truyền đến tiếng quát của bảo vệ, Bạch Hoài An nhanh tachóng bước sang chỗ khác nhường đường, thấp giọng nói xin lỗi.

Gió lạnh gào thét, Bạch Hoài An lạnh đến nỗi cả người cô run cầm cập. Cô dè dặt lần mò tới một góc trạm của bảo vệ ngồi xổm xuống, cô vùi đầu vào đầu gối, muốn sưởi ấm cho chính mình.

Lâm Tùng Châu ngồi ở trong xe, thấy cô ngồi co ro ở trong góc như một đứa trẻ không tìm được nhà. Trong lòng anh ta đau nhói, anh tathở dài bất lực rồi xuống xe.

Lúc nãy hỏi cô muốn đi đâu, nom dáng vẻ dần dừ của Bạch Hoài An là anh ta biết chắc có điều bí mật gì đó. Cho nên, anh ta luôn đứng chờ ở cửa tiểu khu. Quả nhiên, bị anh ta bắt gặp dáng vẻ nhếch nhác và bất lực của cô.

“Hoài An!” Anh ta cầm ô giúp cô chắn tuyết rơi trên đầu.

Bạch Hoài An ngẩng đầu lên, Lâm Tùng Châu nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt hoa đào, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng.

Cô hít mũi, lau khô nước mắt trên mặt, kinh ngạc hỏi anh ta: “Bác sĩ Lâm, anh chưa đi sao?”

Lâm Tùng Châu ngồi xổm xuống, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến: “Hoài An, nếu em không có chỗ ở, có thể đến chỗ của anh.”

Bạch Hoài An vội vàng lắc đầu: “Như vậy sao được, chúng ta không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, sao tôi dám làm phiền anh được. Bác sĩ Lâm, anh đừng lo, tôi có chỗ để đi mà, chỉ là tôi hơi mệt mỏi nên ngồi nghỉ một lát…”

Lâm Tùng Châu nhìn dáng vẻ cậy mạnh của cô, anh dừng lại vài giây, đột nhiên hỏi: “Hoài An, em biết đánh đàn dương cầm phải không? Anh có một người bạn mở nhà hàng, đúng lúc nhà hàng đó đang tuyển người đánh đàn piano. Em có muốn thử không, được bao ăn bao ở.”

“Có thật không?” Trên mặt Bạch Hoài An lộ ra vui mừng, tuy nhiên cô hơi do dự: “Có điều, tôi không thấy đường, sợ gây thêm nhiều phiền phức cho bạn anh.”

“Đừng lo lắng, em sẽ làm được công việc này mà.”

Bệnh viện, Hoắc Tùng Quân ngồi chờ ngoài cửa phòng bệnh, trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh Lâm Tùng Châu và Bạch Hoài An đứng cạnh nhau, trong lòng anh rất bực bội.

Mẹ Hoắc liên tục đi tới đi lui ở gần đó, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt bà ta hơi lóe lên: “Tùng Quân, chắc Bích Hà nhìn thấy con đuổi theo Bạch Hoài An nên ngất xỉu vì bị kích động. Con bé hôn mê suốt ba năm, khó khăn lắm mới tỉnh lại, con đừng phụ lòng nó nhé!”

Hai mắt Hoắc Tùng Quân giật giật, một lúc sau anh đáp: “Không đâu!”