Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 416




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn từ bên ngoài của viện dưỡng lão, có thể nhìn ra sự thay đổi rất lớn, nhưng không ngờ rằng ở bên trong còn thay đổi nhiều hơn.

Lần trước khi Bạch Hoài An đến đây, bên trong là một mảng đổ nát, căn nhà bị vỡ tung tóe giống như bỏ đi, sân tuy rộng nhưng hầu như không có cây cỏ hoa lá.

Mặt đất đầy những vật dụng dễ cháy, nếu bất cẩn có thể gây ra những tai họa ngầm như hỏa hoạn.

Nhưng lần này lại đây, rõ ràng căn nhà đã được sửa chữa và trang bị các thiết bị báo cháy, bình chữa cháy, và một số phương tiện an toàn khác.

Thay đổi lớn nhất là những người già kia.

Lần trước khi đến đây, các cụ ngồi ngoài sân với vẻ mặt chết lặng, làm những công việc chân tay, kiếm được ít tiền trang trải cuộc sống.

Hầu hết mọi người đều toát ra vẻ mặt một cỗ không khí trầm lặng, thoạt nhìn giống như gỗ mục, gầy yếu khiến người ta cảm thấy chua xót.

Nhưng lần này khi đến đây, tôi có thể thấy rõ các cụ đã béo hơn chút, lúc này đang ngồi dưới mái hiên, trên tay họ đang làm một số việc đơn giản, nhưng đang nói cười vui vẻ, vẻ mặt của họ bình yên.

Có vẻ như cuộc sống mấy tháng nay khá ổn, tốt hơn trước rất nhiều.

Khi Hoắc Tùng Quân đi tới, chào hỏi viện trưởng, ngay khi hai người tiến đến, viện trưởng đã nghênh đón anh từ xa.

Người bà mũm mĩm nhìn qua vẻ mặt có vẻ hiền lành, giữa mặt mũi đều là ý cười, mọi bưồn phiền trước đây đều tan biến.

Khi nhìn thấy Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, vẻ mặt của bà ấy rất ấm áp, nhiệt tình tiến lên chào hỏi: “Anh Hoắc, cô Bạch, hai người đến rồi”

Hoắc Tùng Quân gật đầu, nói chuyện với viện trưởng rồi hỏi thăm viện dưỡng lão trong vài tháng qua.

Viện trưởng cười đến toe toét, vẻ mặt đầy cảm kích: “Nhờ Hoắc Kỳ tài trợ, nếu không tôi thực sự không biết làm cách nào chống đỡ, hiện tại những người già ở đây đều rất ổn, không lo về ăn uống”

Cô nhìn những người già cười nói trong bóng râm dưới mái hiên, khuôn mặt nhu hòa, phát hiện đám người Hoắc Tùng Quân nhìn hộp giấy trong tay những người già kia, liền giải thích: “Bọn họ cũng không làm việc máy móc như trước nữa, chỉ là không thể rảnh rỗi, tiết kiệm cho bản thân một số tiền, cũng không ép buộc làm việc.

Hoắc Tùng Quân gật đầu, anh đã nhờ ngư ộ anh cũng biết bà ấy không phải là người ngược đãi người già mà là một người tốt bụng lương thiện vì vậy mới cho Hoắc Kỳ hỗ trợ cho bà.

“Bà cụ Bạch đâu?” Sau khi chào hỏi,anh liền hỏi về bà cụ Bạch Viện trưởng biết nhìn Bạch Hoài An, mỉm cười và chỉ cho họ đường đi, đến trước một căn phòng, nói: “Bà cụ đang ở trong, trước đó tôi đã nói qua, bà biết hai người đang đến”“

Hoắc Tùng Quân gật đầu, lúc này viện trưởng mới tiếp tục bận rộn với việc riêng của mình, đi xa.

Anh cầm tay Bạch Hoài An, nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi ý cô.

Bạch Hoài An hít một hơi thật sâu gật đầu: “Vào đi”

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, lúc bọn họ định gõ cửa thì cửa đã từ bên trong mở ra.

Khuôn mặt gầy gò và già nua của bà cụ Bạch hiện ra.

Bà cụ cố ý sửa soạn, tuy quần áo trên người có hơi cũ, nhưng sạch sẽ, chải đầu gọn gàng, cả người trông rất chỉnh tầ.

Nếu là trước kia,lúc nhìn hai người,bà cụ nhất định sẽ để mắt tới Hoắc Tùng Quân, nhưng bây giờ bà chỉ nhìn Bạch Hoài An, vẻ mặt có chút vội vàng, lo lắng xoa chà xát ngón tay.

“Hai người đến rồi!” Nói xong, bà cụ nhanh chóng tránh thân mình đón hai người đi vào, sau đó sờ soạng gần nửa ngày từ trên tủ đầu giường tìm được một hộp bánh quy cùng hai hộp sữa.

Hồi lâu vẫn chưa tìm được thứ gì tốt hơn, bà cụ Bạch có chút xấu hổ: “Bà không có chuyện gì tốt để tiếp đãi hai người, đừng để ý.

Bà cụ nhìn hai người, lời nói còn nói không biết nói tiếp như thế nào.

Hai người Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, một người cao lớn dáng vẻ tuấn mỹ, giống như vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm, lạnh lùng xa lánh.

Một người dung mạo mỹ miều, đường nét tinh xảo, mặc một bộ y phục đơn giản, cả người như tỏa sáng, tựa như một nữ thần cổ đại.

Gương mặt cả hai đều không có biểu cảm gì, trông lạnh lùng khó gần.

Không phù hợp với ngôi nhà dột nát và ẩm thấp của cô.

Bà cụ Bạch trong lòng không nói nên lời, chỉ có thể thở dài.

Nếu trước đây cô ấy đối xử với Bạch Quang Nhật tốt hơn và không dung túng Bạch Đại Hùng và Bạch Quang, có lẽ Bạch Quang Nhật sẽ không chết lúc trẻ như thế.

Với một người con hiếu thảo, thiện lương như vậy bà nhất định sẽ trở thành một bà lão mà ai cũng phải ghen tị.

Thật không may, không có nếu, tất cả mọi thứ đều là quả báo.

Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân lúc vào cửa cũng đánh giá căn phòng, căn phòng rất cũ kỹ, trong bóng râm, hiếm khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vì vậy cũng rất âm u, trầm thấp.

Nhưng rất sạch sẽ, không có mùi khó chịu, bà cụ Bạch cũng là người rất thích sạch sẽ.

Nhìn dáng vẻ chật vật và căng thẳng của bà cụ mà cô thấy chạnh lòng.

Trong trí nhớ, bà ngoại chưa bao giờ cho cô một sắc mặt tốt, đối mặt với gia đình họ, khuôn mặt lúc nào cũng âm trầm, ánh mắt luôn ác ý cùng tham lam, bây giờ như thế này thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Dù đã thay đổi rất nhiều nhưng Bạch Hoài An vẫn không thể gọi được từ “bà” khi đối diện với gương mặt này.

Bà cụ đã để lại ấn tượng xấu cho bản thân cô từ khi còn nhỏ, bà cụ cũng là kẻ gián tiếp giết bố mình, cô không thể tha thứ cho bà cụ, nhưng nhìn bà cụ áy náy và đáng thương như vậy, những oán khí trước đây quả thực đã biến mất rất nhiều…

Bạch Hoài An không nói lời chào nào, thẳng thắn nói: “Chúng tôi lần này tới đây là gửi thiệp mời tiệc đính hôn”

Nói xong, đưa thiệp mời trong tay ra.

Bà cụ sửng sốt một chút khi nhìn tấm thiệp mời tinh xảo, vô thức nhận lấy, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó quay sang Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai người chuẩn bị đính hôn?”

Bạch Hoài An gật đầu, “Đúng vậy, nửa tháng sau”

Bà cụ Bạch nhận được câu trả lời, gật đầu: “Được rồi, được rồi, đính hôn là tốt.”

Xem ra nhà họ Hoắc đã thừa nhận Bạch Hoài An, nếu không thì không thể lấy được. Hai trong số họ đã tham gia rất dễ dàng. Lúc trước khi nhà bọn họ nhắm tới Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân không ngần ngại bênh vực cô, vô cùng cứng cỏi.

Người đàn ông như vậy có thể cho Bạch Hoài An đủ cảm giác an toàn để chăm sóc cô cả đời.

Bà cụ Bạch ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang nhìn nghiêng Bạch Hoài An, trong mắt tràn đầy yêu thương và dịu dàng.

Mặc dù bà cụ đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể nhìn thấy những điều này.

Bà cụ Bạch mỉm cười nhìn Bạch Hoài An, ngón tay khô khốc cẩn thận sờ lên tấm thiệp mời trong tay, một bộ phận được làm bằng lụa. Bà cụ dừng lại khi chạm vào nó, vì sợ rằng da trên tay mình sẽ quá thô ráp và trầy xước thiệp mời.

của bà cụ. Không tạo cho bà cụ nhiều áp lực.

Nhưng bà cụ Bạch vẫn không chịu.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của bà cụ, Bạch Hoài An mím môi không miễn cưỡng.

Dù cả hai không còn giương cung bạt kiếm như xưa nhưng sẽ luôn không thể hòa hợp, vĩnh viễn đều tồn tại xấu hổ. Nếu đến buổi lễ đó, e rằng cả hai sẽ không thoải mái.

Mọi người nhất thời không lên tiếng, trong phòng có chút yên tĩnh.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoắc Tùng Quân vang lên, anh đi đến bên cạnh để kết nối, giọng nói tức giận của Ông nội Hoắc truyền ra.

“Tùng Quân, cháu và Hoài An đã đi đâu rồi? Đồ ăn ở nhà đã chuẩn bị xong rồi. Mau về ăn cơm”

Từ viện dưỡng lão đến nhà họ Hoắc chỉ cũng tốn nhiều giờ. Hoắc.

Tùng Quân nói ngắn gọn đang ở nơi nào, nói với ông nội Hoắc: “Bọn cháu có thể không kịp trở về, ông ăn trước đi, ta dẫn Hoài An đi ăn sau”

Cúp điện thoại, bà cụ Bạch nói với hai người:”Giờ đã muộn, cháu vân chưa ăn cơm trưa, xung quanh viện dưỡng lão không có quán nào, hai người nhanh chóng trở về đi, trời sắp trưa”

Thiệp mời đã được chuyển đến, Bạch Hoài An và bà cụ Bạch không biết nói gì, cũng không có gì để nói, nhìn về phía Hoắc Tùng Quân hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Khi đến cửa, Bạch Hoài An dừng lại và thấy bà cụ đang nhìn theo bóng lưng mình. Cô cắn môi, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tiệc đính hôn, bà thật sự không tới sao?”

Bà cụ Bạch không ngờ rằng cô sẽ hỏi lại, trầm mặc một hồi mà lắc đầu: “Không đi nữa, xương già của bà, chạy lung tung sẽ hỏng mất”

Bạch Hoài An rũ mắt xuống, rốt cuộc không nói gì nữa, cùng Hoắc Tùng Quân bước ra khỏi căn phòng nhỏ.