Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 309




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 309: Chuyển vào đây

Buổi tối, Hoắc Tùng Quân đón Bạch Hoài An về nhà, anh ngồi trong xe nghe thấy cô và Sở Minh Nguyệt nói chuyện điện thoại với nhau.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Hoài An vô cùng nghiêm túc, cẩn thận khuyên nhủ Sở Minh Nguyệt, nhắc cô ấy nhất định phải chú ý an toàn, thời gian này không nên ra ngoài, phòng trừ cô ả điên Phương Ly tìm cơ hội báo thù.

Cho đến khi cô lo lắng khôn nguôi tắt điện thoại đi, Hoắc.

Tùng Quân mới ho nhẹ một tiếng, cất giọng nói: “Hoài An, hôm nay anh đi tìm Châu Hữu Thiên rồi”

Câu nói này vừa thốt ra, Bạch Hoài An lập tức bình tĩnh trở lại, nhìn anh hỏi: “Sao rồi? Anh ta có nói gì không?”

Biểu cảm của Hoắc Tùng Quân có phần khó xử, không tự nhiên. Châu Hữu Thiên là bạn của anh, còn có quan hệ với Sở Minh Nguyệt. Bây giờ giữa hai người xảy ra vấn đề, đặc biệt là cái tên Châu Hữu Thiên kia vẫn vô tâm không hiểu, dáng vẻ không hề biết hối cải.

Làm cho khi Hoắc Tùng Quân nói chuyện đối mặt với Bạch Hoài An không có một chút tự tin nào.

“Hoài An, bây giờ anh cũng giống như em, anh cũng cảm thấy Châu Hữu Thiên và Sở Minh Nguyệt ở cùng với nhau, e là sẽ không có kết quả tốt”

Bạch Hoài An nghe xong, lông mày nhíu lại, đôi mắt đào hoa hiện ra là hoàn toàn sáng tỏ. Rất rõ ràng, Hoắc Tùng Quân đi thám thính kết quả không tốt, tên Châu Hữu Thiên này thật sự hết thuốc chữa rồi.

“Sớm muộn rồi anh ta sẽ phải hối hận thôi” Cô nhỏ giọng nói một câu rồi thở dài: “Em vẫn lo lắng nhất là tình hình của Minh Nguyệt. Sợ cô ấy sẽ có tâm lý nặng nề. Đừng thấy cô ấy là nàng tiên bé nhỏ, không quan tâm gì cả, nhưng bên trong vô cùng mãn cảm, mỏng manh yếu đuối”

nếu như nói như vậy thì em cũng có trách nhiệm”

“Tại anh quên mất tính tình của thằng nhóc Châu Hữu Thiên này rồi” Hoắc Tùng Quân nghiến răng nói.

Từ lần đầu thằng nhóc kia nhìn thấy Bạch Hoài An ở nghĩa trang đã nói với bọn họ, Bạch Hoài An chính là người tình trong mơ của anh ta, là nàng tiên bé nhỏ trong lòng của anh ta.

Nếu như anh biết được sau này Châu Hữu Thiên qua lại với bạn của Bạch Hoài An, chắc chắn anh sẽ không mời anh ta tới tiệc ăn mừng đó.

Nhưng mà hiện tại sự việc thành ra thế này, hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.

Bạch Hoài An cảm giác bầu không khí có phần gượng gạo, cô lập tức chuyển sang đề tài khác: “Sau khi Phương Ly ra khỏi đồn cảnh sát thì không thấy tăm hơi đâu, Trần Thanh Minh đã gây áp lực tới nhà họ Phương ở bên kia. Bọn họ đã từ bỏ Phương Ly, đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi. Em nghe ngóng được, trên người Phương Ly cũng chẳng có đồng nào, anh nói xem cô ta có thể đi đâu được chứ?”

Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng phiền não của cô, mở miệng nói: “Anh bảo nhà họ Hoắc cũng tìm kiếm nhé, tâm thần của con người này vô cùng bất thường, e là sẽ làm ra những chuyện không hay. Hơn nữa cô ta còn vô cùng hận em, nói không chừng mục tiêu tấn công đầu tiên của cô ta chính là em. Mấy ngày này em không nên ra ngoài một mình, nếu như muốn ra ngoài, nhất định phải có anh đi cạnh em”

Bạch Hoài An nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc lo lắng của anh, giống như gặp kẻ địch nguy hiểm, trái tim cô trở nên ấm áp.

“Tùng Quân, anh thật tốt”

Hoắc Tùng Quân nghe xong, đôi môi cong lên cười: “Em biết là được rồi, để báo đáp, tối nay có thể mở cửa phòng”

Hai má Bạch Hoài An đỏ bừng lên, nhìn anh với ánh mắt trách cứ: “Vào lúc thế này, mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đó, lưu… lưu manh!”

Hoắc Tùng Quân tỏ ra ngây thơ vô tội, đôi mắt toát ra vẻ nghiêm túc: “Chúng ta đang cống hiến cho sự sinh sôi nảy nở của nhân loại đấy, Hoài An, thái độ của em như thế này là không đúng rồi. Anh nhớ là bây giờ có không ít trường học đều mở lớp học giới tính cho học sinh cấp ba, đợi khi anh có thời gian, anh sẽ đưa em đi nghe giảng mấy tiết nhé.”

Bạch Hoài An bị những lời nói linh tinh của anh làm cho không nói lên lời.

Được rồi, anh đúng hết.

“Đúng rồi, cái thäng không đáng tin Châu Hữu Thiên, bây giờ anh không yên tâm để Minh Nguyệt ở một mình khi mà chưa bắt được Phương Ly. Suýt chút nữa thì Phương Ly thuận lợi ra tay rồi, giữa đường lại bị Trần Thanh Minh đưa Minh Nguyệt đi, cô ta nhất định là hận thấu xương, lỡ như cô ta không nhằm vào em mà lại ra tay với Sở Minh Nguyệt thì phải làm sao?”

“Anh nói xem, em có cần đón Minh Nguyệt tới đây ở, anh tạm thời về chỗ ở của anh, ở nhà vẫn còn mấy phòng trống, vừa hay hai ngày trước đều dọn dẹp sạch sẽ rồi”

Hoắc Tùng Quân nghe xong chệch tay lái, suýt chút nữa đâm phải bồn hoa bên cạnh.

Anh lập tức điều chỉnh hướng của đầu xe, cuối cùng cũng đi về đúng hướng ban đầu.

Bạch Hoài An bị cái chệch tay vừa rồi dọa cho ngây người, ngón tay bám chặt lấy tay vịn, khuôn mặt trắng bệch: “Hoắc…Hoắc Tùng Quân, chúng ta suýt nữa đã biến thành đôi uyên ương chết chung đấy.”

“Anh xin lỗi, lúc nãy tay anh hơi trơn” Hoắc Tùng Quân nhìn gương mặt trắng bệch của cô, trong lòng cũng cảm thấy có phần áy náy.

“Có… có phải là anh không muốn đưa Minh Nguyệt về nhà đúng không?” Sau khi Bạch Hoài An bình tĩnh, cô nghĩ lại khi cô nói muốn đưa Sở Minh Nguyệt về cùng ở, Hoắc Tùng Quân mới bị trượt tay.

Hoắc Tùng Quân bị vạch trần, sắc mặt có phần không tự nhiên, anh rất khó mới vào được phòng, có thể tận hưởng thế giới của hai người mấy ngày. Bây giờ trong nhà lại có thêm một người vào ở, đương nhiên là anh không muốn rồi.

Hơn nữa quan hệ của Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt vô cùng thân thiết, hai người họ ở với nhau dính chặt như keo sơn, còn thân thiết hơn cả người bạn trai chính thức này, nói không chừng tới lúc đó, anh sẽ trở thành kẻ thứ ba trong nhà này.

Nhưng mà Phương Ly thực sự là một mối đe dọa, chuyện lớn ở trước mặt, Hoắc Tùng Quân cũng không phải là người không biết suy nghĩ.

“Qua đêm nay, ngày mai bảo cô ấy dọn đến đây đi, nhưng mà anh không chuyển đi, hai người phụ nữ bọn em ở với nhau mới là không an toàn”

Anh nhất định phải chiếm lợi đêm nay, có lẽ những ngày này Phương Ly không bị bắt, sau đó anh không thể mặn nồng với Bạch Hoài An rồi.

Bạch Hoài An thấy anh đồng ý, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Vâng, em sẽ báo cho Minh Nguyệt”

Cô đợi không nổi lập tức gọi cho Sở Minh Nguyệt, giọng nói ngọt ngào dịu dàng, giọng nói ấy làm cho Hoắc Tùng Quân nổi lên cơn ghen.

Ở đầu dây bên kia, sau khi Sở Minh Nguyệt do dự một lúc thì cũng đồng ý, gần đây cô ấy và Châu Hữu Thiên cũng có chút khó xử, vừa hay nhân cơ hội này để bình tĩnh hơn một chút.

Tối nay Hoắc Tùng Quân tràn đầy năng lượng, dồn hết sức lực triệt để hưởng thụ phúc lợi của mình.

Ngày hôm sau, anh vô cùng phấn chấn chuẩn bị bữa sáng, Bạch Hoài An mở mắt dậy, ngay cả động ngón tay cũng vô cùng khó khăn, xương cốt toàn thân như bị ai đập vỡ vụn ra rồi ghép lại, cử động nhẹ thôi cũng khó nhọc.

“Cầm thú, đúng là đồ cầm thú!” Bạch Hoài An thâm mắng một câu, cảm thấy sự khác thường của cơ thể, hai má lập tức lại đỏ bừng lên.

Gần đây thời tiết cũng nóng rồi, cô vẫn phải mặc quần áo dài, bọc thân thể một cách kín mít, bởi vì trên người cô toàn thân đều là những vết xanh tím, không có một chỗ nào bình thường cả.

Tên cầm thú Hoắc Tùng Quân, cắn cũng không biết phân biệt nặng nhẹ.

Buổi chiều Sở Minh Nguyệt mới tới đây, cô ấy mang theo một va li nhỏ, trông giống như đi nghỉ phép.

Bạch Hoài An quay ra ngó trước ngó sau nhìn sau lưng của cô ấy, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cực kỳ nghiêm trọng.

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy hành động của cô, kéo lại búng nhẹ lên trán của Bạch Hoài An rồi hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

“Anh ta không đưa cậu tới à?” Bạch Hoài An vô cùng tức giận hỏi.

Bỗng tâm trạng của Sở Minh Nguyệt trùng xuống nói: “Hôm nay có bệnh nhân hẹn anh ấy khám bệnh, đồ của tớ cũng không nhiều, tự mình lái xe đến cũng được!”

Bạch Hoài An nghe thấy những lời này đã nghiến chặt răng, cô thầm chửi một câu, đúng là không đáng tin.

Khi Hoắc Tùng Quân biết được chuyện của Phương Ly, gần như luôn ở bên cạnh cô không rời nửa bước, sao cái tên Châu Hữu Thiên này lại không hề có chút lo lắng đau lòng cho Minh Nguyệt chứ.

“Tớ không nói với anh ấy chuyện của Trần Thanh Minh, dù sao thì chuyện hiện tại của Trần Thanh Minh cũng có phần khó xử”

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt, giải thích một câu.

“Cảm ơn Bạch Hoài An, để cậu phải lo lắng nhiều. Tớ xem qua hết rồi, mọi thứ đều rất đầy đủ, tạm thời không cần phải mua thêm gì nữa” Sở Minh Nguyệt đi lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy vai của Bạch Hoài An, dụi nhẹ.

Hai người vô cùng thân thiết dựa vào nhau, khi Hoắc Tùng Quân từ trong nhà bếp bê hoa quả ra đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đen lại.

Anh nghiến răng ken két, quả nhiên là giống như dự liệu trước đấy của anh. Chỉ cần hai người họ ở với nhau, nhất định sẽ dính nhau như sam, coi người bạn trai này không còn tôn tại nữa.