Chương 116: Sao có thể
An Bích Hà đang tán thưởng màn trình diễn của số 39, công bằng mà nói, đến cả cô ta là một người ngoài ngành, cũng có thể nhìn ra, năm bộ này tinh xảo thể nào, khiến người ta kinh diễm thế nào.
Nếu như đổi thành Bạch Hoài An biểu diễn, tuyệt đối sẽ được thăng cấp thành công.
“Ngô Vân, nhà thiết kế này lúc trước không nghe thấy danh tiếng gì, không ngờ vậy mà lại tài hoa như vậy” Ngô Giai Như nhìn người mẫu đang biểu diễn trên sân khấu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Năm bộ đồ sử dụng các yếu tố dân tộc khác nhau, một số phụ kiện, hoa văn và vải dân tộc đặc biệt, được lồng ghép khéo léo và hài hòa, quả thật khiến người khác vô cùng ngạc nhiên.
Ngô Vân cũng chăm chú nhìn trang phục trên người các người mẫu trên sân khấu: “Đúng vậy, vừa nói đến phong cách Hàn Nguyệt, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ đến chính là sườn xám, yếu tổ cổ đại, nhưng Hàn Nguyệt không chỉ có áo dài, nhiều dân tộc như vậy, đều có trang phục đặc biệt riêng của mình, chất liệu vải cũng đặc biệt. Nhà thiết kế tích hợp những yếu tố đặc biệt này lại với nhau, cũng có biểu tượng của sự đoàn kết dân tộc, quả thật tài tình”
Ngô Giai Như nhíu mày: “Chỉ là trong số này có một số chi tiết, không biết vì sao, chị luôn cảm thấy có chút tương phản, có điều khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, loại sáng tạo này quá độc đáo rồi”.
An Bích Hà nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng di chuyển chủ đề: “Đúng vậy, nếu như không có tình huống đặc biệt, e rằng nhà thiết kế này đã có thể tiến vào top 3 rồi.”
Trong năm mươi nhà thiết kế, chọn ra top 3, thật sự là cuộc cạnh tranh khốc liệt. Ngô Vận cúi đầu, lướt điện thoại, lông mày nhíu chặt lại, vẫy tay về phía Ngô Giai Như: “Chị… chị mau qua đây xem đi”
Ngô Giai Như tò mò tiến lại gần: “Sao vậy?”
“Phục trang của nhà thiết kế số 39 khiến em quá kinh diễm nên em đặc biệt tra tên của anh ta, xem một chút tác phẩm trước kia của anh ta, nhưng…”
Cô ta nói rồi đưa điện thoại lại gần: “Chị, chị xem đi, phong cách thiết kế lúc trước của nhà thiết kế này không giống với những phục trang biểu diễn hôm nay. Cái này, là tác phẩm mới ra mắt hai tháng trước, chỉ có hai tháng, sao phong cách có thể khác biệt như vậy chứ?”
Ngô Giai Như càng nhìn cũng càng nghi ngờ, không đúng, thật sự rất không đúng.
Thời gian mà nhà thiết kế số 39 này đã làm trong nghề không ngắn, mặc dù không có danh tiếng gì, nhưng là một nhà thiết kế thì sẽ luôn có phong cách thiết kế quen thuộc của mình. Trong một thời gian không thể thay đổi lớn thế này được.
An Bích Hà nghe thấy hai người lẩm bẩm, không kiên nhẫn nhìn qua: “Có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Có lẽ người ta vì cuộc thi lần này, đặc biệt thiết kế ra, chỉ cần là người thì không thể luôn không thay đổi được, cô còn không cho phép người ta thông suốt sao?”
Ngô Giai Như, Ngô Vân nhíu mày nhìn nhau.
Một tháng này bọn họ vẫn luôn qua lại với An Bích Hà, không phát hiện ra cô ta là người nhiệt tình như vậy, sao đột nhiên lại nói giúp nhà thiết kế này chứ? Lúc nào cũng ưu ái nhà thiết kế này, thật sự khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Đúng lúc đang nói, đột nhiên cửa phòng công tác bị hung hăng đẩy ra.
Hoắc Tùng Quân lạnh mặt bước vào, rõ ràng trên mặt không hề có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khí thể hung dữ.
“Tùng Quân” An Bích Hà đứng dậy, ngạc nhiên nhìn anh.
Hoắc Tùng Quân sải bước đến chỗ cô ta, không nói gì, trực tiếp giơ tay bóp cổ cô ta: “Cô ăn trộm thiết kế của Hoài An đúng không?”
“Không, không có” Vẻ mặt An Bích Hà hung dữ, sắc mặt đỏ bừng.
Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không thu lại sức mạnh, trên mu bàn tay nổi gân xanh, dường như giơ cả người An Bích Hà lên: “Tôi hỏi lại lần nữa, có phải là cô trộm thiết kế của Hoài An đưa cho thiết kế số 39 không?”
Khi anh hỏi ra câu này, Ngô Giai Như, Ngô Vân đều ngẩn ra.
Chẳng trách An Bích Hà vẫn luôn nói giúp nhà thiết kế số 39, chẳng trách khi cô ấy nhìn thấy trang phục được biểu diễn thì phấn khích như vậy, hóa ra là như vậy.
Thật sự không biết xấu hổ.
Ngô Giai Như và Ngô Vân thân là nhà thiết kế, coi thường nhất là những người ăn trộm thiết kế của người khác. Người ta vất vả, tra bao nhiêu tư liệu, nghĩ về các tạo hình đồ án kiểu cách lâu như vậy, vậy mà lại dễ dàng bị người ta đánh trao như vậy.
Bao nhiêu ngày đều phải làm việc vô ích, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta tức giận rồi.
An Bích Hà đã bị bóp đến trợn trắng mắt, hơi thở yếu ớt.
Hoắc Tùng Quân thật sự động sát tâm với cô ta rồi, An Bích Hà sợ chết, vô cùng sợ chết, liều mạng đánh vào cánh tay Hoắc Tùng Quân, cuối cùng dùng hơi thở yếu ớt để nhận tội.
“Là, là em”.
Bốp một tiếng, Hoắc Tùng Quân trực tiếp thả tay, An Bích Hà trực tiếp ngã trên đất, thở hổn hển.
Sắc mặt cô ta đỏ bừng, hung dữ trừng Hoắc Tùng Quân: “Anh điên rồi, vậy mà lại bởi vì loại chuyện này mà muốn giết em”
“Giết cô, tôi còn sợ bẩn tay”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta: “Lúc trước cô cho người bắt Hoài An lại, kế hoạch không thành, vậy mà lại nghĩ ra thủ đoạn ghê tởm này. An Bích Hà, cô thật sự không có giới hạn”
“Ha ha.”
An Bích Hà cúi đầu cười hai tiếng, giống như ném lao phải theo lao vậy, trong mắt tràn ngập sự chế giễu và đắc ý: “Đúng, là em làm, vậy thì làm sao? Bây giờ nói cái gì cũng đều đã muộn rồi, em vừa nhìn thấy trong phòng làm việc của Bạch Hoài An, cô ta treo trang phục giống y trang phục đang biểu diễn bên trên, sắp đến lượt cô ta lên sân khấu rồi, mọi chuyện đều đã không kịp nữa rồi. Lần này Bạch Hoài An nhất định.”
Nói đến đây, giọng nói của cô ta khựng lại, nhìn cảnh tượng trên màn hình, cả người đều ngẩn ra: “Đây, sao có thế? Sao trang phục mà Bạch Hoài An biểu diễn lại thế này?”.
Ngô Giai Như và Ngô Vân nghe thấy vậy, đều nhìn về phía màn hình.
Bây giờ đã là số 40, đến lượt thiết kế của Bạch Hoài An.
Năm bộ quần áo mặc trên người người mẫu, hoàn toàn không giống số 39, không hề có một chút liên quan nào.
Phần giới thiệu bên cạnh giới thiệu năm bộ trang phục này, lần lượt là “Phong”, “Hoa”, “Tuyết”, “Nguyệt”, “Vũ”.
“Phong” sử dụng chất liệu vải azure, vô cùng mềm mại, các họa tiết bên trên đều được nhuộm vấn, tươi mát thanh nhã, khi người mẫu di chuyển, chiếc váy tung bay, thật sự giống như một làn gió xuân thổi qua, tiêu sải phóng khoáng.
“Hoa”, được làm từ gam màu hồng nhạt, bên trên là những hình thêu lớn phức tạp, tạo cho người nhìn cảm giác như một chùm hoa đang nở rộ, tràn đầy sức sống.
“Tuyết”, váy trắng, không có trang trí đặc biệt nào khác, với những chiếc lông vũ mềm mại rơi xuống, tạo ra một cảm giác nhẹ nhàng và yên bình như được bao phủ trong tuyết vậy.
“Nguyệt”, vải mỏng đen sẫm, tịnh mịch mà vắng lặng.
Vũ”, vạt váy dần thay đổi, giống như bị mưa làm ướt vậy.
Năm bộ trang phục này, mỗi một bộ hoặc là dùng loại vải chỉ Hàn Nguyệt có, hoặc là dùng thủ công mỹ nghệ chỉ Hàn Nguyệt có mà làm ra, thiết kế vô cùng tài tình, phù hợp với chủ đề khiến người nhìn không khỏi chói mắt.
Đây căn bản không thể là những bộ trang phục được làm tạm thời được, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cũng không đủ để Bạch Hoài An làm ra 5 bộ trang phục đưa đến đây.
Rất có khả năng chính là, Bạch Hoài An đã đoán được rằng cô ta sẽ sử dụng loại thủ đoạn này để đối phó với mình, cho nên đã làm chuẩn bị khác.
“Chuyện này sao có thế?” An Bích Hà tự mình lẩm bẩm, trên mặt không thể tin được: “Sao cô ta có thể biết được, biết tôi sẽ đối phó với cô ta như vậy?” Hoắc Tùng Quân nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Khiến cô thất vọng rồi. Thật là xin lỗi, Hoài An vẫn luôn rất thông minh” Mặc dù trên mặt anh không hề có biểu cảm thừa thãi nào, nhưng trong mắt lại tràn đầy tự hào. Quả nhiên không hổ là người phụ nữ mà anh thích, không biết Hoài An vẫn còn bất ngờ gì mà anh không biết nữa.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn An Bích Hà, ánh mắt lạnh lùng: “An Bích Hà, tôi nhớ sau khi các nhà thiết kế bốc thăm xong thì sẽ lập tức công bố số, sao cô có thể đúng lúc xếp nhà thiết kế số 39 này ngay trước Hoài An chứ?”
Ngón tay An Bích Hà run rẩy, cô ta hoàn toàn không động tay động chân gì cả.
Khi Bạch Hoài An lên sân khấu rút thăm, là số 40, chỉ cần để nhà thiết kế số 39 ở trước cô ra là được, xác xuất này rất lớn.
Đến cô cũng không ngờ, số của hai người lại xếp trước sau nhau.
Ông trời đã giúp mình như vậy, còn để đồ khốn Bạch Hoài An này tránh được, sao cô ta có thể đoán trước thủ đoạn này của mình chứ?
Tại sao lại làm chuẩn bị trước?
Thật sự làm người ta thất vọng mà.
Sau khi Hoắc Tùng Quân rời đi, An Bích Hà nằm liệt trên mặt đất, vẫn luôn không bò dậy, nhìn Bạch Hoài An trên sân khấu, vẻ mặt bình tĩnh, lớn giọng nói về ý tưởng thiết kế của mình, An Bích Hà nắm chặt tay.
“Bây giờ còn chưa có kết quả, mọi chuyện đều chưa xong, phía sau còn có mười nhà thiết kế chưa biểu diễn, tôi không tin Bạch Hoài An nhất định sẽ được thăng cấp”
An Bích Hà lầm bầm trong miệng, mắng Bạch Hoài An.
Ngô Giai Như và Ngô Vân nhìn nhau, trong lòng đều không đồng ý với điều này.
Bọn họ đều đã quyết định rồi, đợi khi cuộc thi kết thúc, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi An Thị, sẽ không làm việc cho loại người như này nữa, nếu không nói không chừng một lúc nào đó danh tiếng cũng sẽ bị hủy hết.
Bạch Hoài An thuận lợi trở về sau hậu đài, Trần Thanh Minh kích động tiến lên, muốn ôm cô một cái.
Cánh tay vừa mới giang ra, Bạch Hoài An đã trực tiếp bị Hoắc Tùng Quân ôm vào trong lòng.
Anh ôm Bạch Hoài An, ngón tay cẩn thận tránh vết thương sau đầu cô, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng, mang theo tự hào: “Hoài An, thật sự rất tuyệt, em thật sự rất lợi hại”.
Bạch Hoài An đỏ mặt, sự phấn khích trong lòng vẫn chưa hết.
Cô có chút xấu hổ, mình chỉ thiết kế mấy trang phục mà thôi, Hoắc Tùng Quân lại là một Tổng giám đốc lớn một phút thôi cũng có hàng tỷ người đàn ông đứng hàng đầu thành phố An Lạc, được anh tự hào như vậy, thật sự cảm thấy có chút chịu không nổi.
Trần Thanh Minh đứng bên cạnh, oan ức, chỉ là ôm một chút thôi mà, Tổng giám đốc Hoắc quá keo kiệt rồi đấy.
“Hoài An, thật sự quá giỏi rồi, kế hoạch của An Bích Hà công cốc rồi, thật sự là may mắn”
Bạch Hoài An bình tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Thanh Minh: “Đừng vui mừng quá sớm, năm bộ trang phục này của tôi chỉ là dự phòng mà thôi. Những bộ thiết kế bị lấy cắp mới là đồ tôi chuẩn bị trình diễn, chất lượng cao hơn một chút, lần này trong năm mười nhà thiết kế chỉ có thể chọn ra top 3, e rằng số 39 sẽ càng có ưu thế hơn tôi.”