Ngay sau khi lời nói của Bạch Duệ Thần vừa dứt, ngay lập tức người đàn ông kia luống cuống cúi đầu xuống như đang muốn xin phép Bạch Duệ Thần vậy.
"Nếu vậy thì tôi xin phép ạ. Bạch phó tổng, ngài ở lại vui vẻ."
Ngay sau đó, người đàn ông kia chạy vội ra ngoài, không quên đóng cửa lại. Người đàn ông kia dựa lưng ở trên tường, nhanh chóng thở hồng hộc để lấy không khí vào.
Thật là xui cả cho người đàn ông này, suýt chút nữa thì mất mạng rồi. Cũng may Bạch Duệ Thần không có trút hết cơn giận này lên đầu của người đàn ông này, nếu không thì thật sự là tiêu đời mất. Trong cái rủi cũng có cái may ha, may Bạch Duệ Thần không hề làm gì người đàn ông này.
Nghỉ ngơi một lát, người đàn ông tiếp tục đi xuống bên dưới tiếp tục công việc.
Trong căn phòng sang trọng xa hoa kia chỉ còn lại một người, Bạch Duệ Thần!
Bạch Duệ Thần mệt mỏi ngồi dựa lưng ra đằng sau chiếc ghế kia, khuôn mặt cực kỳ là khó coi. Khó coi đến mức doạ người khác sợ đến phát khiếp lên ấy.
Nhìn vào bộ dạng này của Bạch Duệ Thần khiến cho trong lòng của người khác không ngừng run rẩy. Khuôn mặt mang theo bao nhiêu vẻ tức giận của Bạch Duệ Thần khiến cho người ta phải lạnh toát sống lưng, mồ hôi đổ đầm đìa. Trong lòng thì không ngừng cầu nguyện mong rằng bản thân mình không bị làm sao cả.
Giữa một căn phòng sang trọng nhưng cực kỳ bừa bộn, chưa hề có một nhân viên nào trong quán dám bước vào đây dọn dẹp cả. Bọn họ chính là sợ mình phải chịu đựng cơn giận của Bạch Duệ Thần. Vì thế, căn phòng vẫn bừa bộn như lúc người quản lý kia bước vào đây.
Chắc hẳn khi người đàn ông kia đi xuống dưới cũng đã thông báo cho toàn bộ nhân viên trong quán là lúc này tuyệt đối không được làm phiền Bạch Duệ Thần. Lúc này Bạch Duệ Thần như là đang phát điên lên vậy, nếu vẫn còn muốn sống yên ổn thì đừng có chạy lên đó làm phiền Bạch Duệ Thần, lỡ như Bạch Duệ Thần nổi điên lên, đến lúc đó thì khổ lắm.
Vì sợ hãi bản thân mình sẽ mất việc làm, mất đi miếng cơm ăn, nên chẳng có một người nhân viên nào trong quán dám đi lên căn phòng này cả. Cho dù là theo nhiệm vụ mà bản thân mình được phân công đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng dám lên đây đâu.
Thà là bị trừ lương còn hơn là mất mạng. Tiền thì có thể kiếm lại được nhưng còn cái mạng này mà không giữ lại được thì kiếm tiền cũng chẳng được cái gì cả. Chết thì tiền có mang được đi đâu đâu. Không những thế, có khả năng còn làm liên luỵ đến gia đình, người thân của mình nữa.
Vì vậy, nếu tránh được những gì cần phải tránh thì cứ tránh càng xa càng tốt. Chứ đừng có ngu ngu mà bén mảng lại gần đó. Bạch Duệ Thần lúc này đang tức giận, mà không một ai biết lý do mà người đàn ông tên là Bạch Duệ Thần này tức giận là gì. Nhất là cái người quản lý vừa mới đi xuống kia, mặt mũi vẫn còn tái xanh, người đàn ông này còn đang không biết lý do vì sao mà Bạch Duệ Thần đang rất bình thường lại tự dưng nổi điên lên như thế?
Chẳng lẽ người đàn ông này nói gì sai khiến cho Bạch Duệ Thần tự dưng tức giận như vậy ư?
Mà người đàn ông này cũng nên cảm thấy may mắn, nên cảm tạ trời đất đi. May mắn cho người đàn ông này là Bạch Duệ Thần không hề làm gì ông ta, chỉ tức giận quăng cho ông ta một câu "cút" mà thôi. Mạng sống của người đàn ông này vẫn còn giữ được, hơn thế nữa tay chân vẫn còn lành lặn sau khi mới từ căn phòng kia bước ra, nơi mà Bạch Duệ Thần vẫn còn đang ở trong đó.
Chưa một ai thấy được Bạch Duệ Thần tức giận như vậy cả. Vậy mà người đàn ông này lại có thể may mắn đến nỗi thoát khỏi sự tức giận của Bạch Duệ Thần mà bản thân mình lại không hề bị làm sao cả. Số của người đàn ông này hôm nay cũng được gọi là có thần phù hộ, nếu không không biết hồn và xác mỗi thứ một nơi của người đàn ông này đang ở nơi nào nữa rồi.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng kia, người đàn ông này chân tay vẫn còn run, khuôn mặt tái mét, tim ở trong lồng ngực đến lúc này vẫn còn đang đập thình thịch thình thịch suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài vì sợ hãi. Người đàn ông này phải ngồi nghỉ một lúc để cho bản thân mình lấy lại tinh thần đã, nếu không cứ cái đà này người quản lý kia đã chết lúc nào không hay biết.
Quả nhiên đúng như lời đồn ở trên thương trường mà người đàn ông này từng được nghe về Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần tuy trẻ tuổi nhưng lại rất có tài, Bạch Duệ Thần được gọi là một trong những doanh nhân thành công nhất trên khắp cả nước. Mà mỗi khi đối mặt với người tên là Bạch Duệ Thần này, ai ai cũng bị khí thế lạnh lùng toát ra từ trên người của Bạch Duệ Thần làm cho hoảng sợ, đặc biệt là mỗi khi đối diện với người đàn ông tên là Bạch Duệ Thần này.
Trên căn phòng sang trọng nhưng không kém phần bừa bộn kia, Bạch Duệ Thần vẫn còn đang ngồi dựa lưng lên ghế, sự tức giận trên gương mặt của Bạch Duệ Thần hắn không hề nguôi đi phần nào mà còn lớn hơn rất nhiều. Bạch Duệ Thần càng ngày càng tức giận nhưng lại không tìm được chỗ nào để xả giận cả.
Một ngọn lửa tức giận vô hình đang bừng bừng trong lòng của Bạch Duệ Thần, hoàn toàn thiêu đốt đi toàn bộ lý trí, tất cả mọi suy nghĩ của Bạch Duệ Thần.
Còn về lý do mà Bạch Duệ Thần bỗng nhiên tức giận như vậy, nguyên nhân chính là tại ba từ "Bạch phó tổng." phát ra từ miệng của người đàn ông kia. Người quản lí đó đã vô tình nói ra ba chữ này mà khiến cho Bạch Duệ Thần hắn bỗng dưng tức giận. Nhưng người đàn ông đó lại không hề hay biết ba từ này chính là lý do khiến cho Bạch Duệ Thần hắn tự dưng tức giận như muốn giết tất cả những người mà Bạch Duệ Thần hắn nhìn thấy vậy.
Ba từ này phát ra từ miệng của người đàn ông kia khiến cho Bạch Duệ Thần hắn càng nghe càng thấy tức. Trong lòng của Bạch Duệ Thần tràn đầy sự uất hận, không cam tâm, tức giận. Hàng loạt những cảm xúc dấy lên trong lòng của Bạch Duệ Thần hắn.
Vì sao chứ? Vì sao Bạch Duệ Thần hắn cố gắng bao nhiêu năm nay, mang lại thành quả không ít cho tập đoàn Bạch Thị kia, không ngừng khiến cho công ty ngày càng phát triển và giữ vững vị thế của mình ở trên thương trường, mà Bạch Duệ Thần hắn chỉ được ngồi ở vị trí Bạch phó tổng thôi? Còn Bạch Hạo Vân, trong khi Bạch Hạo Vân không hề làm được gì cho công ty mà lại có thể dễ dàng ngồi lên vị trí tổng giám đốc kia như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ trong suốt bao nhiêu năm qua, ông nội của hắn, cũng chính là Bạch lão gia, ông nói không hề nhìn ra những cố gắng, những phấn đấu của Bạch Duệ Thần hắn hay sao chứ? Chẳng lẽ ông nội không nhìn ra những thành tựu mà Bạch Duệ Thần hắn đã đem lại cho công ty hay sao? Chẳng lẽ những gì Bạch Duệ Thần hắn cống hiến cho tập đoàn Bạch thị vẫn chưa đủ hay sao chứ?
Bạch Duệ Thần dùng bao nhiêu tâm huyết xây dựng cả một tập đoàn Bạch thị, giúp cả Bạch thị trở nên càng ngày càng lớn mạnh hơn, giúp Bạch thị đi đến vị trí như ngày hôm nay. Mà Bạch Duệ Thần hắn chỉ đổi lại được một chức vị Bạch phó tổng kia, chứ không phải là người nắm quyền của toàn bộ công ty này.
Cái vị trí tổng giám đốc kia vốn đã được định sẵn cho Bạch Hạo Vân từ rất lâu rồi. Chính vì thế, bao nhiêu năm nay, Bạch Duệ Thần mới không ngừng cố gắng, không ngừng thể hiện bản thân. Bạch Duệ Thần muốn ông nội của mình nhìn ra rõ năng lực của hắn ta, Bạch Duệ Thần muốn để cho Bạch lão gia thấy rằng Bạch Duệ Thần hắn hoàn toàn có năng lực, hoàn toàn có thể gánh vác trách nhiệm quản lý cả một công ty lớn như Bạch thị chứ không hề thua kém gì Bạch Hạo Vân cả.
Nhưng cố gắng bao nhiêu năm nay của Bạch Duệ Thần hắn bỗng dưng đổ sông đổ biển tất cả chỉ trong một đêm mà thôi. Chỉ trong một đêm, Bạch Duệ Thần hắn bỗng dưng mất đi toàn bộ mọi thứ. Cái vị trí Bạch phó tổng kia đối với Bạch Duệ Thần hắn chẳng đáng là gì cả. Bạch Duệ Thần muốn làm một người đứng đầu, chỉ có một mình hắn mới có thể đứng trên đỉnh cao của thành công. Chứ Bạch Duệ Thần hắn không cam tâm là một người luôn luôn đứng thứ hai, luôn luôn đứng dưới một người khác.
Mà người đó lại chính là người mà Bạch Duệ Thần hắn căm ghét nhất từ nhỏ, người mà Bạch Duệ Thần hắn coi như là kẻ thù không đội trời chung với mình. Người đó không ai khác chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Bạch Duệ Thần hắn, Bạch Hạo Vân.
Tất nhiên, người quản lý kia cũng không thể biết được ba từ này lại khiến cho Bạch Duệ Thần tự dưng lại tức giận như vậy. Người đàn ông này cũng đâu có biết chuyện gì đã xảy ra với Bạch Duệ Thần hắn đâu.
Người đàn ông này chỉ gọi theo đúng chức vụ, gọi Bạch Duệ Thần hắn như là mọi người thường hay gọi mà thôi! Chứ đâu thể trách người đàn ông này được, người đàn ông này cũng chỉ là một người quản lý bình thường, đâu có biết phải làm thế nào để khiến cho người người đều cảm thấy vui vẻ cho được chứ. Người ta nhìn vào cũng cảm thấy người quản lý này thật là tội nghiệp quá đi mất.
Càng nghĩ càng tức giận, hai bàn tay của Bạch Duệ Thần hắn lại càng siết chặt hơn nữa. Bạch Duệ Thần thật sự muốn xả cơn giận này ra ngay lập tức.
Bỗng dưng, Bạch Duệ Thần đứng dậy, một âm thanh chói tai bỗng nhiên vang khắp cả căn phòng.
Choang!
Một tiếng vang lên!
Tất cả chai rượu làm bằng thủy tinh ở trên bàn chỉ trong phút chốc bị Bạch Duệ Thần hất tung xuống dưới, từng mảnh vụn vỡ tung toé văng khắp nơi trên sàn nhà. Toàn bộ những chai rượu đều bị vỡ vụn ra. Hai mắt Bạch Duệ Thần đỏ ngầu nhìn chằm chằm lên những mảnh vỡ vẫn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà kia!