Cô Vợ Mù (Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian)

Chương 78: Bạch Duệ Thần nổi điên




Ban đầu, người đàn ông kia cũng muốn từ chối, không muốn lên đó đối mặt với tử thần đâu. Nhưng người đàn ông này bắt buộc phải làm như vậy nếu không muốn mất miếng cơm hiện tại của mình. Hơn nữa, bao nhiêu nhân viên làm việc ở nơi đây cũng đang trông chờ vào người đàn ông này.

Vậy là người đàn ông đành phải cắn răng đi lên cái căn phòng kia, nơi mà Bạch Duệ Thần đang nghỉ ngơi ở đó. Sau một đêm, căn phòng dành cho những vị khách cực kỳ có danh tiếng như là quan chức chính phủ hay là những người có quyền lực lớn ở thành phố S này như biến thành một bãi hỗn độn vậy, chẳng khác gì một cái nhà kho bỏ không đã nhiều năm vậy.

Bạch Duệ Thần lúc này vẫn chưa có phản ứng trở lại. Đầu của hắn đang rất đau, vậy mà Bạch Duệ Thần hắn vẫn bắt ép bản thân của mình phải nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Sợ Bạch Duệ Thần xảy ra chuyện gì thật, người đàn ông kia đành phải liều mạng tiến lại gần, khẽ đưa cánh tay của mình lay lay người của Bạch Duệ Thần hắn.

"Bạch phó tổng! Bạch phó tổng! Ngài không gặp chuyện gì nghiêm trọng chứ?"

Người đàn ông độ tuổi tầm trung niên kia cứ liên tiếp lay lay người của Bạch Duệ Thần, miệng thì cứ luôn gọi Bạch phó tổng. Nhìn sắc mặt của Bạch Duệ Thần trông cực kỳ là khó coi lên người đàn ông kia lo sợ Bạch Duệ Thần thật sự xảy ra chuyện gì.

Nếu thế thật, thì coi như tiêu. Không chỉ một mình người đàn ông này tiêu đâu mà là toàn bộ tất cả những nhân viên làm việc trong cái quán này cũng tiêu luôn ấy. Cho dù bọn họ không hề làm gì với Bạch Duệ Thần, hơn nữa, bọn họ có mười cái lá gan đi chăng nữa bọn họ cũng không dám làm hại đến một sợi tóc của người đàn ông tên là Bạch Duệ Thần này đâu.

Chẳng may mà không thành công, để cho Bạch Duệ Thần phát hiện ra chuyện này, thì cái mạng nhỏ này của mấy người bọn họ cũng coi như là tiêu luôn. Đến lúc đó, cho dù bọn họ có đến một trăm cái miệng đi chăng nữa cũng không thể giải thích được chuyện này. Nếu là như vậy, chắc chắn Bạch Duệ Thần sẽ giết chết mấy người bọn họ mất thôi.

Với năng lực, tiền bạc nhiều vô kể nằm trong tay của Bạch Duệ Thần, muốn giết mấy người bọn họ thì quá dễ dàng rồi. Chẳng khác gì dẫm nát một con kiến mà thôi!

Nếu mấy người bọn họ thật sự thành công trong việc ám hại Bạch Duệ Thần đi, cho dù Bạch Duệ Thần có bị mất mạng hay không, bọn họ cũng chắc chắn không thể sống yên được. Bởi vì, sau lưng của Bạch Duệ Thần còn có một nhà họ Bạch đang nắm trong tay hơn năm mươi phần trăm huyết mạch của nền kinh tế cả nước.

Nếu Bạch Duệ Thần thật sự có xảy ra chuyện gì thật, nhà họ Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này. Mấy người đó chắc chắn sẽ tra ra truyện này đến cùng, bọn họ chắc chắn sẽ không được sống yên ổn đâu. Nhà họ Bạch muốn hủy hoại bọn họ cũng chỉ cần một cái búng tay mà thôi.

Vì vậy, người đàn ông tên là Bạch Duệ Thần này tuyệt đối không thể dây vào được. Đặc biệt là những người đi làm công ăn lương như bọn họ thì lại càng phải tránh xa hơn nữa.

Người đàn ông kia cứ liên tục lay lay người của Bạch Duệ Thần, nhưng Bạch Duệ Thần vẫn không có một chút phản ứng nào. Cả người của Bạch Duệ Thần cứ lắc lư lắc lư theo cánh tay của người đàn ông kia, khuôn mặt của người đàn ông này mang theo vài phần lo lắng, sợ hãi in rõ lên khuôn mặt đã xuất hiện những nếp nhăn.

"Bạch phó tổng!"

"Bạch phó tổng!"

"Ngài không sao chứ Bạch phó tổng? Có cần chúng tôi đưa ngài đến bệnh viện hay không?"

Giọng nói của người đàn ông kia mang theo vài phần khẩn trương cùng sự lo sợ. Người đàn ông đó sợ Bạch Duệ Thần thật sự gặp phải chuyện gì đó, đến lúc đấy thì thật sự là lớn chuyện rồi.

Thực chất Bạch Duệ Thần không hề có vấn đề gì cả.

Do Bạch Duệ Thần uống quá là nhiều rượu, mà một người bình thường thì làm sao có thể thích ứng ngay được sau khi tỉnh lại chỉ sau một thời gian ngắn như vậy chứ. Hơn nữa, hai bên tai của Bạch Duệ Thần cứ ù ù như cối xay gió vậy. Bạch Duệ Thần hắn hoàn toàn không nghe rõ những tiếng gọi của người đàn ông đang đứng ngay ở bên cạnh mình.

Với lại, đầu óc của Bạch Duệ Thần đang cực kì choáng váng, đầu lại đang rất đau. Bạch Duệ Thần chỉ nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình đang quay vòng vòng một cách mơ hồ. Hai mắt của Bạch Duệ Thần nặng trĩu, khép hờ lại, hắn ta đang cố gắng giữ lấy tỉnh táo.

Bạch Duệ Thần dùng tay của mình xoa xoa lên trán để làm giảm bớt cơn đau đầu của mình. Sắc mặt của Bạch Duệ Thần lúc này trông thật sự là khó coi. Ai nấy nhìn vào cũng tưởng Bạch Duệ Thần bị bệnh hay là hắn ta gặp chuyện gì đó, người đàn ông kia cảm thấy lo sợ Bạch Duệ Thần gặp chuyện cũng là điều đương nhiên thôi.

Bạch Duệ Thần cảm thấy cả người mình đau nhức, chân tay rã rời, muốn cử động cũng rất khó khăn. Bởi vì mỗi khi Bạch Duệ Thần muốn đứng dậy hay nâng cánh tay của mình lên một chút, thì cơn đau ngay lập tức ập đến một cách dữ dội khiến cho Bạch Duệ Thần hắn muốn cử động mà không thể cử động được.

Hơn thế nữa, đầu óc của Bạch Duệ Thần lúc này vẫn còn đang rất choáng váng, vẫn còn cảm thấy mọi thứ xung quanh của mình là một mảnh mơ hồ. Bạch Duệ Thần lúc này không hề xác định được rõ phương hướng, muốn đứng dậy đi đâu cũng là rất khó khăn.

Người đàn ông kia cứ luôn miệng gọi Bạch Duệ Thần. Người đàn ông kia quyết định nếu gọi mấy câu nữa mà không thấy Bạch Duệ Thần có phản ứng gì thì sẽ đưa Bạch Duệ Thần hắn đến bệnh viện hoặc là gọi xe cấp cứu đến.

"Bạch phó tổng!"

"Bạch phó tổng!"

"Bạch phó tổng!"

"Bạch phó tổng!"

"Ngài cảm thấy không khỏe ở đâu à? Ngài có cần tôi đưa ngài đến bệnh viện hay không?"

Bạch Duệ Thần vẫn không có một chút phản ứng gì lại cả.

Nhưng thực chất, Bạch Duệ Thần vẫn còn đang rất tỉnh táo chứ không hề ngủ hay rơi vào trạng thái hôn mê gì cả. Tuy hai mắt của Bạch Duệ Thần hơi khép lại nhưng Bạch Duệ Thần không hề ngủ. Chỉ là Bạch Duệ Thần đang cố gắng nghỉ ngơi một lát để có thể trở lại như bình thường mà thôi.

Thấy Bạch Duệ Thần vẫn không có phản ứng, người đàn ông kia đành rút từ trong túi của mình ra một chiếc điện thoại. Ngón tay cử động linh hoạt, tiếng bàn phím cứ liên tục tít tít tít tít tít vang lên. Hình như người đàn ông kia đang bấm số, hình như là muốn gọi điện thoại cho ai thì phải.

Thật ra, người đàn ông kia muốn gọi cho xe cấp cứu đến đây. Người đàn ông kia sợ rằng, nếu để lâu thêm nữa, Bạch Duệ Thần thật sự sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng mất. Đến lúc đó không chỉ có Bạch Duệ Thần gặp chuyện mà ngay cả những người đi làm thuê như bọn họ cũng tự mang hoạ rước vào thân mình mất.

Tốt nhất là cứ gọi cấp cứu, tránh xảy ra những điều không may, hoặc không nên xảy ra. Như vậy vừa đảm bảo an toàn cho người đàn ông tên là Bạch Duệ Thần kia. Hơn nữa, công việc của những nhân viên trong quán như bọn họ cũng không gặp ảnh hưởng gì hay không gặp phải điều gì bất trắc cả.

Tốt nhất là đề phòng vẫn là điều đặt lên trên hàng đầu!

Đang định bấm nút gọi thì có một giọng nói vang lên. Cuối cùng Bạch Duệ Thần cũng chịu lên tiếng đáp trả lại lời nói rồi.

"Có chuyện gì thế?"

Mãi một lúc lâu sau, hai bên tai của Bạch Duệ Thần mới trở về như bình thường. Hình như Bạch Duệ Thần hắn nghe thấy có người đang gọi mình thì phải.

Vì thế, Bạch Duệ Thần mới ngẩng đầu lên, quay sang nơi phát ra tiếng nói thì nhìn thấy một người đàn ông đang cầm một chiếc điện thoại đang đứng ở trước mặt của Bạch Duệ Thần hắn đây. Mọi thứ xung quanh của Bạch Duệ Thần bây giờ mới có thể trở nên rõ ràng hơn.

Bạch Duệ Thần hơi nheo mắt lại nhìn mọi thứ ở xung quanh mình một lượt, sắc mặt của hắn vẫn không tốt lên là bao nhiêu. Cơn đau đầu của Bạch Duệ Thần cũng đã được giảm bớt đi phần nào, nhưng không phải là mất hẳn. Đầu của Bạch Duệ Thần vẫn còn đang rất là đau, toàn thân rã rời cứ như bị ai đó rút sạch hết gân cốt trên người ra. Bạch Duệ Thần lúc này thật sự không muốn cử động một chút nào cả.

Nghe thấy tiếng nói của Bạch Duệ Thần, người đàn ông kia ngơi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Duệ Thần một lúc. Nhưng rất nhanh sau đó, người đàn ông kia đã thu tầm mắt của mình lại, nhanh chóng lùi ra xa. Người đàn ông kia nhanh chóng bỏ chiếc điện thoại mà mình đang cầm ở trên tay vào bên trong túi quần của mình.

Ngay sau đó, người đàn ông hai tay đặt trước bụng, mặt cúi xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi ở kia. Giọng nói của người đàn ông cung kính, khép nép.

"Bạch phó tổng, ngài không làm sao chứ ạ?"

Giọng nói của người đàn ông này như vừa là đang muốn hỏi han và vừa muốn thăm dò xem tình hình của Bạch Duệ Thần ra sao rồi. Nhưng có vẻ là không cần phải gọi cấp cứu nữa nhỉ, nhìn Bạch Duệ Thần có vẻ không bị làm sao cả, chắc vừa nãy chỉ là chưa tỉnh rượu mà thôi chứ chắc không phải gặp phải chuyện gì nghiêm trọng đe dọa đến tính mạng của Bạch Duệ Thần.

Người đàn ông kia không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông tên là Bạch Duệ Thần đang dựa lưng lên chiếc ghế kia.

Bởi vì trước khi lên đây, mấy người quản lý lâu năm đã căn dặn người đàn ông này, mỗi khi nói chuyện với Bạch Duệ Thần, tuyệt đối không được phép ngẩng mặt lên nhìn trực tiếp mà chỉ được phép cúi đầu. Nếu không, nhất định sẽ khiến Bạch Duệ Thần tức giận.

Bạch Duệ Thần ngồi ở phía kia sau khi nghĩ được ba từ "Bạch phó tổng" thì như muốn nổi điên lên. Hai mắt của Bạch Duệ Thần bỗng nhiên đỏ ngầu tưởng chừng như đang rất tức giận.