Cô Vợ Mù (Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian)

Chương 75: ngậm ngùi đi về!




Bạch Hạo Vân thảnh thơi ngồi dựa lưng lên chiếc ghế sô pha, hai chân vắt chéo nhau, khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng y như mọi khi vậy. Riêng Tư Mộc thì Bạch Hạo Vân mới cười cười nói nói, chứ người khác Bạch Hạo Vân lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng y như vậy.

"Thế thì cậu còn không mau về đi! Còn ngồi ở đây làm gì cho phí thời gian vậy hả?"

Giọng nói lạnh nhạt, không thèm quan tâm kia của Bạch Hạo Vân như muốn chọc Trình Mục Vĩ đã tức lại càng thêm tức.

"Bạch Hạo Vân, cái con người vô tâm nhà cậu. Tôi nói về nhưng cậu lại không biết nài nỉ giữ tôi lại hả?"

Giọng của Trình Mục Vĩ mang theo sự ấm ức, Trình Mục Vĩ nheo mắt lại nhìn Bạch Hạo Vân, trên gương mặt hiện lên hai chữ "đau khổ".

"Cậu đang muốn về, tôi ngăn cản cậu lại làm gì? Dù sao cậu cũng phải về, tôi nói để cho thừa hơi hay gì? Tôi không muốn phí công như vậy. Còn nữa, cậu còn không mau về đi, ở đây làm cái gì, muốn ăn trực nữa à?"

Ăn trực?

Trình Mục Vĩ trợn tròn mắt nhìn Bạch Hạo Vân, trên khuôn mặt hiện lên sự không thể ngờ tới ngay sau khi Bạch Hạo Vân vừa mới dứt lời. Trình Mục Vĩ dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy luôn ấy.

Trình Mục Vĩ há hốc mồm, chân mày hơi giật giật. Trình Mục Vĩ đang bị dọa cho đứng hình mất năm giây luôn. Cái quỷ gì thế, Bạch Hạo Vân vừa mới nói cái gì cơ? Não của Trình Mục Vĩ vẫn còn chưa load được những lời mà Bạch Hạo Vân vừa mới nói.

Mãi một lúc sau, Trình Mục Vĩ mới thông não, mới hiểu ra những lời mà Bạch Hạo Vân nói với mình. Ngay sau khi hiểu ra, Trình Mục Vĩ tức giận cực độ nhưng không nói được một lời nào. Trong lòng của Trình Mục Vĩ không ngừng gào thét, bắt đầu mắng chửi Bạch Hạo Vân. Mắng thì chỉ dám mắng trong lòng thôi, chứ Trình Mục Vĩ không dám mắng thẳng vào mặt của Bạch Hạo Vân đang cực kỳ ung dung ngồi ở phía đối diện mình đâu.

Bạch Hạo Vân, cậu giỏi lắm. Cậu dám nói với tôi như vậy à? Cậu còn dám nói tôi ăn trực, cậu được lắm. Bạch Hạo Vân, cậu được lắm.

Chắc tôi cần ăn trực ở nhà Bạch Hạo Vân cậu chắc. Hừ, cậu lại dám nói tôi như vậy hả? Rõ ràng hôm qua người gọi tôi đến đây chính là Bạch Hạo Vân cậu. Vì muộn tôi mới xin ở lại một đêm, rồi ăn ké một bữa sáng thôi chứ có nhằm nhò gì đâu. Với lại nhà Bạch Hạo Vân cậu giàu như vậy, cho tôi ăn ké một chút như vậy có sao đâu chứ?

Nhưng tại sao con người của Bạch Hạo Vân cậu lại ki bo kẹt sỉ như vậy chứ? Ăn nhờ một bữa cơm thì có làm sao đâu chứ? Con người Bạch Hạo Vân cậu, đúng thật là khiến tôi cảm thấy bực mình à!

Hơn nữa, Trình Mục Vĩ tôi chính là bạn thân của cậu đấy. Chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm trời, cho tôi ở lại một hôm cũng không được à? Cậu để Tư Hữu ở lại bao nhiêu ngày, vậy mà tôi mới có ngủ lại một đêm với ăn ké một bữa sáng thôi mà cậu đã làm inh ỏi lên rồi. Tôi tưởng con người Bạch Hạo Vân cậu công tư phân minh lắm cơ mà, tại sao lại đối xử bất công với bạn thân của cậu như thế chứ?

Tại sao?

Tại sao hả?

Bạch Hạo Vân, tôi chẳng thấy cậu công tư phân minh ở chỗ nào cả? Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, làm tôi tức chết đến nơi rồi đấy Bạch Hạo Vân. Cái đồ không có lương tâm nhà cậu.

Trình Mục Vĩ tức đến không nói được câu gì. Tức đến muốn ói cả máu ra cho đỡ tức. Trình Mục Vĩ cứ hằm hằm nhìn Bạch Hạo Vân, tức đến muốn xông lên đánh cho cái người đang ngồi trước mặt mình một trận mất.

Nghĩ là thế thôi, nhưng để tránh xảy ra những thương tích không cần thiết, Trình Mục Vĩ đành phải nuốt cái cơn tức giận này xuống trong lòng mình.

Bạch Hạo Vân, xem như cậu giỏi! Nếu không phải vì tôi không đánh được cậu, hơn nữa, không phải tôi còn đang muốn nhờ cậu giúp để chuyển công tác về nước thì ông đây nhất định sẽ tuyệt giao với cậu rồi nghe rõ chưa Bạch Hạo Vân. Ai cũng nói Bách Hạo Vân cậu giỏi giang, biết quan tâm đến bệnh nhân. Nhưng tôi thấy Bạch Hạo Vân cậu chính là một tên vô lương tâm thì đúng hơn đấy.

Bạch Hạo Vân ngồi ở bên kia vẫn thảnh thơi như bình thường, mặc kệ cho Trình Mục Vĩ đang tức giận đến mức muốn xông lên giết chết mình đang ngồi ở phía đối diện với Bạch Hạo Vân anh.

Bạch Hạo Vân vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc đầu. Bạch Hạo Vân ngồi dựa lưng lên chiếc ghế sô pha, hai tay đặt lên hai thành ghế, anh vắt chéo hai chân mình trông có vẻ đang rất là ung dung. Cho dù Trình Mục Vĩ ở phía bên kia đang tức giận như thế nào đi chăng nữa.

Haizz, hai người bọn họ vốn chính là như vậy mà. Bây giờ thì cãi nhau thế thôi chứ lát nữa lại trêu đùa nhau như bình thường bây giờ. Hai người có bao giờ đánh mất cái tình bạn này như thế đâu. Chơi với nhau bao nhiêu năm, cãi nhau còn nhiều hơn cả ăn cơm, nhưng bọn họ vẫn chơi được với nhau cho đến bây giờ đấy thôi.

Mà Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ thường xuyên xảy ra những cuộc tranh luận, cãi vã nảy lửa còn kịch liệt hơn như thế này nữa cơ. Mà có bao giờ hai người cãi đến mức đánh nhau đâu, chỉ là Trình Mục Vĩ đang tức thì nghĩ bụng như vậy thôi, chứ Bạch Hạo Vân với Trình Mục Vĩ chơi thân như thế, lý nào lại xảy ra chuyện đánh nhau cơ chứ?

Hơn mười năm nay, Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ chưa bao giờ đánh nhau cả. Bạn bè ai lại đi tàn sát lẫn nhau như vậy chứ. Vì thế, ai cũng có thể nhìn ra được, tình bạn của Bạch Hạo Vân với Trình Mục Vĩ nó bền chặt đến mức độ nào.

Mà về phía Trình Mục Vĩ, trong lòng thì cứ nghĩ đến hai từ "tuyệt giao", lúc nào cũng nói muốn tuyệt giao với Bạch Hạo Vân. Nhưng Trình Mục Vĩ có bao giờ làm được đâu. Nghĩ là vậy thôi, chứ Trình Mục Vĩ không muốn mất một người bạn tốt như Bạch Hạo Vân đâu.

Những việc mà Bạch Hạo Vân đã làm, Trình Mục Vĩ hoàn toàn biết rõ điều đó. Trình Mục Vĩ biết Bạch Hạo Vân đã giúp đỡ mình như thế nào, chỉ là Bạch Hạo Vân không muốn nói ra mà thôi! Con người của Bạch Hạo Vân chính là như vậy đấy, luôn âm thầm ở phía sau giúp đỡ cho người khác nhưng lại luôn giữ trong người, chẳng bao giờ chịu nói ra cả.

Bạch Hạo Vân đã giúp đỡ Trình Mục Vĩ ra sao, Trình Mục Vĩ anh hoàn toàn biết hết tất cả. Trình Mục Vĩ có được như ngày hôm nay cũng là nhờ có Bạch Hạo Vân giúp sức một phần. Nỗ lực thôi là chưa đủ, Trình Mục Vĩ hoàn toàn biết được điều đó.

Nhờ có Bạch Hạo Vân đề bạt, Trình Mục Vĩ mới có thể vào được bệnh viện ở trung tâm cả nước Mỹ để làm việc, để phát triển năng lực rồi mới có được như ngày hôm nay. Nếu như năm đó không có Bạch Hạo Vân đề bạt, thì không biết cuộc đời của Trình Mục Vĩ sẽ đi về đâu đây? Không biết sẽ lận đận đến cái mức độ nào cơ chứ?

Vì thế, Bạch Hạo Vân chính là tri kỉ, là một ngày bạn tâm giao đối với Trình Mục Vĩ anh. Nói tuyệt giao, tuyệt giao là thế nào được. Trong lúc tức giận thì Trình Mục Vĩ nghĩ thế thôi chứ ai lại đi tuyệt giao đối với người bạn thân đã chơi cùng mình suốt bao nhiêu năm nay cơ chứ? Trừ phi não của người đó nó có vấn đề.

Đợi lát nữa hết giận, hai người lại trêu đùa nhau như bình thường bây giờ. Mà con người của Trình Mục Vĩ có bao giờ giận ai được lâu đâu. Cùng lắm là hơn một ngày, đó chỉ là người bình thường có quen có biết mà thôi. Còn riêng đối với Bạch Hạo Vân, người mà Trình Mục Vĩ chơi cùng bao nhiêu năm nay, chắc Trình Mục Vĩ chỉ giận được lâu nhất là ba mươi phút, sau đó lại hết giận ngay. Trình Mục Vĩ chưa bao giờ giận Bạch Hạo Vân một khoảng thời gian vượt quá con số ba mươi phút cả.

Con người của Trình Mục Vĩ chính là như vậy đấy!

Bạch Hạo Vân biết rõ điều này mà! Thế nên việc bọn họ trêu đùa nhau vốn là chuyện bình thường, xảy ra như cơm bữa rồi. Đến khi bình thường lại hai người vẫn trò chuyện với nhau như bình thường, coi như chưa từng có một cuộc cãi vã hay gây gổ nào xảy ra cả.

Bạch Hạo Vân cứ im lặng để cho Trình Mục Vĩ tức giận nhưng không thể làm gì được Bạch Hạo Vân anh. Một lúc lâu sau cơn giận của Trình Mục Vĩ cũng đã dần lắng xuống, chỉ là chưa mất hết mà thôi.

Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ hiện lên vẻ bất lực. Bản thân của Trình Mục Vĩ đâu có làm gì được Bạch Hạo Vân đâu, bất lực cũng là điều đương nhiên rồi. Sự bất lực thể hiện rõ trên gương mặt đã đen kịt lại, trên trán còn nổi cả ba vạch đen kia của Trình Mục Vĩ. Hình như Trình Mục Vĩ đang muốn lên tiếng nói cái gì đó nhưng rồi nghĩ lại, quyết định giữ im lặng không nói nữa.

Bạch Hạo Vân thấy Trình Mục Vĩ định nói gì nhưng lại thôi, cơn giận của Trình Mục Vĩ gần như đã biến mất hoàn toàn. Lúc này, Bạch Hạo Vân mới mở lời quay sang hỏi Trình Mục Vĩ đang ngồi bên kia, trên gương mặt còn hiện lên rõ sự bất lực cùng không cam tâm.

"Này, Trình Mục Vĩ, tôi tưởng cậu bảo đi về cơ mà, sao bây giờ cậu vẫn còn ngồi ở đây được? Bây giờ đã là gần mười giờ rồi, cậu còn không về nấu cơm đi, tính ở đây đến khi nào nữa?"

"Bạch Hạo Vân, cậu....!"

Trình Mục Vĩ còn đang định nói gì đó nhưng đã bị Bạch Hạo Vân cắt ngang.

"Tôi cái gì? Cậu cứ như vậy, bảo sao tôi không bao giờ tin được lời của Trình Mục Vĩ cậu nói là phải rồi. Nói muốn về từ lúc nào rồi mà giờ còn ngồi ở đây được."

Trình Mục Vĩ bị Bạch Hạo Vân nói cho đến câm nín không thể cãi lại được câu gì, đành phải bất lực thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi về.

"Bạch Hạo Vân, xem như cậu giỏi! Được, theo ý cậu, bây giờ tôi lập tức đi về ngay."

Thế là Trình Mục Vĩ xách đồ đi ra về!