(72)
Chiếc bàn này là Bạch Hạo Vân đã chuẩn bị cho Tư Mộc sau khi hai người từ Mỹ trở về. Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc buồn chán, anh lại không nỡ để cho Tư Mộc phải làm mấy việc nặng nhọc, vì thế, Bạch Hạo Vân mới cho người chuẩn bị chiếc bàn này cho Tư Mộc, để cô vẽ vời cái gì đó khi buồn chán.
Tư Mộc lấy ra ở trong ngăn bàn một xấp giấy cùng với vài chiếc bút chì, hình như là muốn vẽ cái gì đó. Đúng là Tư Mộc đang muốn vẽ. Động tác trên tay của Tư Mộc cực kỳ nhanh, cực kỳ uyển chuyển, cực kì chuyên nghiệp. Cô cứ thế cặm cụi một lúc lâu.
Ở dưới nhà, vẫn còn hai người đàn ông đang ngồi ở đó. Sắc mặt của Bạch Hạo Vân đã trở về như bình thường, lạnh lùng, không biến sắc. Còn Trình Mục Vĩ cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân, như là đang muốn lên tiếng hỏi cái gì đó.
Bạch Hạo Vân thấy Trình Mục Vĩ cứ nhìn chằm chằm mình, đang muốn hỏi điều gì đó. Bạch Hạo Vân biết Trình Mục Vĩ đang rất muốn hỏi Bạch Hạo Vân một loạt những câu hỏi đấy nhưng Bạch Hạo Vân lại chẳng hề nói gì, để Trình Mục Vĩ muốn nói gì thì phải tự mà lên tiếng mà hỏi.
Trình Mục Vĩ ngồi ở phía bên kia, đối diện với người bạn thân của mình, cũng chính là Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ thật sự là đang có vô vàn những câu hỏi muốn hỏi Bạch Hạo Vân, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu nữa. Hơn nó, Trình Mục Vĩ sợ rằng Bạch Hạo Vân lại nổi giận lên thì tiêu đời luôn đấy.
Bạch Hạo Vân ở phía bên kia hơi dựa lưng vào chiếc ghế sô pha, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ lạnh nhạt đến doạ người. Sau khi nhìn thấy Tư Mộc trở về phòng, Bạch Hạo Vân ngay lập tức thu lại nụ cười vui vẻ trên gương mặt anh tuấn của mình. Thay vào đó chính là sự lạnh nhạt, gương mặt cứ như một tảng băng mà người ta thường hay nhìn thấy đến từ Bạch Hạo Vân.
Còn về phía Trình Mục Vĩ ở phía bên kia, trong lòng đang không ngừng gào thét. Trình Mục Vĩ khóc không thành tiếng, hôm nay bị cho ăn quá nhiều bơ, ăn đến nỗi phát ngán luôn rồi ấy. Sau hôm nay, chắc Trình Mục Vĩ sợ đến nỗi không dám đi mua bơ về ăn mất. Hôm nay bị Bạch Hạo Vân và Tư Mộc cho ăn đến phát nghẹn luôn rồi, trưa về chắc Trình Mục Vĩ không ăn nổi cơm luôn ấy.
Lúc Tư Lý giơ tay lên, Trình Mục Vĩ còn tưởng rằng Bạch Hạo Vân lần này sẽ bị Tư Mộc dạy cho một bài học cơ chứ. Trình Mục Vĩ còn chuẩn bị bao nhiêu là tiết mục để ăn mừng, chuẩn bị cười vào mặt của Bạch Hạo Vân. Nhưng mà Trình Mục Vĩ còn chưa kịp bắt đầu thì mọi chuyện đã phải kết thúc rồi. Thế có đau không chứ lị?
Hơn nữa, Trình Mục Vĩ hôm nay còn được mở mang tầm mắt, Trình Mục Vĩ được nhìn thấy cảnh tượng Bạch Hạo Vân dỗ dành con gái giận dỗi cơ. Thế là nửa đêm qua Trình Mục Vĩ anh chạy đến đây quả là không phí công vô ích rồi. Và còn gặp được Tư Mộc, người mà Bạch Hạo Vân yêu thầm nữa cơ chứ. Cuộc đời này của Trình Mục Vĩ sống đúng là không uổng công rồi.
Lúc đó, do Bạch Hạo Vân chỉ quan tâm đến việc dỗ dành Tư Mộc mà không hề để ý đến cái vẻ mặt của Trình Mục Vĩ lúc đó. Vẻ mặt lúc đó của Trình Mục Vĩ mười người nhìn thì phải mười một người phải bật cười thành tiếng. Lúc đó, nhìn vào vẻ mặt của Trình Mục Vĩ cứ y như là đang tấu hài vậy, trông rất là buồn cười.
Trình Mục Vĩ cũng nên cảm tạ ông trời rằng lúc đó Bạch Hạo Vân còn đang mải dỗ dành Tư Mộc, không để ý đến Trình Mục Vĩ. Nếu không, Trình Mục Vĩ sẽ bị cả đám bạn bè của mình cười cho ê mặt mất thôi.
Bạch Hạo Vân không cười nhưng Bạch Hạo Vân nhất định sẽ gửi ảnh của bộ mặt Trình Mục Vĩ lúc đó cho những người bạn mà bọn họ chơi chung. Bạch Hạo Vân cười thì thôi đi, Trình Mục Vĩ cũng quá quen với việc này rồi. Nhưng để mấy cái tên nhây nhây kia biết được, thì Trình Mục Vĩ không biết phải giấu mặt của mình đi đâu nữa đây. Có khi anh còn chẳng dám gặp mặt bọn nó luôn ấy.
Lúc đó, Trình Mục Vĩ mồm chữ A mắt chữ O, trên gương mặt xuất hiện đủ các loại biểu cảm như là đang muốn tấu hài, khiến cho người ta nhìn vào phải cảm thấy buồn cười, muốn cười không ngừng nghỉ. Trình Mục Vĩ chỉ muốn gây sự chú ý với hai người ở trước mặt mình. Nhưng có vẻ Bạch Hạo Vân và Tư Mộc lại không hề để ý đến Trình Mục Vĩ là mấy.
Bạch Hạo Vân cùng với Tư Mộc không để ý một chút gì đến Trình Mục Vĩ, khiến cho Trình Mục Vĩ tức như muốn phát điên lên vậy. Lúc đó, Trình Mục Vĩ rất muốn xông lên lôi hai cái người ở phía trước mặt của mình ra thật xa, chứ cứ dính nhau hoài vậy trời. Nhìn người ta có đôi có cặp, còn bản thân của Trình Mục Vĩ thì cô đơn, lẻ loi, bao nhiêu năm vẫn một mình, không có hình bóng của một người nào khác.
Trình Mục Vĩ nghĩ đến đó, lại bắt đầu bài ca oán than với ông trời! Oán đến nỗi ông trời nghe đến chán luôn rồi. Lúc nào chả vậy, Trình Mục Vĩ mỗi khi bất lực lại bắt đầu than trời than đất, khiến cho ông trời ở trên cao nghe thấy cũng đến mệt luôn ấy. Thật muốn lấy băng dính dán chặt miệng của cái người tên là Trình Mục Vĩ này lại. Người gì đâu mà nói lắm, khiến cho ai cũng cảm thấy đau hết cả tai luôn rồi!
Ông trời ơi! Làm ơn tha cho con đi! Trình Mục Vĩ con rốt cuộc đã làm gì sai mà cứ phải chứng kiến cảnh người ta ân ân ái ái như vậy chứ? Trong khi bản thân của con cũng rõ là rất đẹp trai, không thua gì cái tên Bạch Hạo Vân kia. Vậy mà tại sao cậu ta cuối cùng cũng sắp có bạn gái rồi, còn Trình Mục Vĩ con thì lại không có cơ chứ?
Ông trời ơi! Nếu ông đã bắt con độc thân cả đời rồi thì thôi đi. Sao bây giờ ông cứ phải bắt con xem người ta show ân ái trước mặt con vậy. Ông đang muốn cười vào nỗi đau của con hay là gì?
Trình Mục Vĩ liếc mắt sang hai người ở trước mặt mình đang cười cười nói nói kia, thật khiến cho Trình Mục Vĩ cảm thấy bực mình đấy nha. Trình Mục Vĩ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Muốn là vậy thôi chứ Trình Mục Vĩ cũng đâu dám làm thật. Nếu để Bạch Hạo Vân nổi giận thật thì đời này của Trình Mục Vĩ cũng tiêu luôn rồi.
Trình Mục Vĩ cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân, trong lòng liên tục mắng chửi Bạch Hạo Vân không ngừng nghỉ, Trình Mục Vĩ mắng cho đã thì mới thôi.
Bạch Hạo Vân, con người cậu nó cũng thật là! Cậu có biết bên này Trình Mục Vĩ tôi vẫn còn đang ngồi ở đây không hả? Làm ơn, cho tôi xin đi có được không? Hai người đừng có show ân ái ở trước mặt tôi nữa, con tim mỏng manh dễ vỡ của tôi không thể chịu được cái đả kích này đâu.
Mà này, hai người muốn show ân ái thì làm ơn về phòng mình, đóng cửa lại rồi muốn làm gì thì làm nhá. Còn ở ngoài này, đừng có quên còn một Trình Mục Vĩ tôi vẫn còn đang ngồi ở đây đấy. Làm ơn, tôi ăn thức ăn cho chó đủ rồi, đừng có tọng thêm cho tôi nữa, tôi sắp bội thực đến nơi rồi đấy mấy anh chị ơi, tha cho tôi đi giùm cái. Ăn no đến mức buồn nôn luôn rồi, bỏ qua cho tôi đi hai anh chị ạ!
Trình Mục Vĩ không ngừng oán than. Sau đó, trong đầu của Trình Mục Vĩ hình như nảy ra cái ý gì đấy. Sau đó, sắc mặt của Trình Mục Vĩ ngay lập tức thay đổi. Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ hiện lên vẻ tức giận, như muốn xông lên đánh cho Bạch Hạo Vân một trận luôn.
Bạch Hạo Vân, nhìn cậu hoảng sợ dỗ ngọt con gái nhà người ta như vậy, thế mà cậu còn dám nói hai người chỉ là bạn bè đơn thuần bình thường thôi hả. Coi Trình Mục Vĩ tôi là thằng ngốc hay gì? Đùa tôi vui thế hả mà cứ không chịu nói ra sự thật cơ chứ.
Bạch Hạo Vân, tôi với cậu chơi với nhau hơn mười năm nay, vậy mà, khi cậu đã gặp được người mình thích rồi thì ngay lập tức lật mặt mà bỏ quên tôi luôn. Cậu cho tôi ăn một rổ bơ, một đống thức ăn cho chó luôn trong khi tôi hoàn thành không có nhu cầu nha.
Bạch Hạo Vân, cậu chính là một tên khốn kiếp, một tên thấy sắc mà ngay lập tức quên mất bạn bè luôn. Hơn nữa cậu còn dám nói hai người chỉ là bạn bè bình thường. Cậu nhìn xem, hai người giống bạn bè ở chỗ nào cơ chứ? Hai người giống người đang yêu nhau thì đúng hơn.
Mà cho tôi biết thì làm sao? Tôi đâu có ăn thịt hai người đâu mà hai người ai cũng chối bỏ, nói sang cái khác mỗi khi tôi hỏi vậy. Chính là cậu đấy Bạch Hạo Vân, tôi là bạn cậu, vậy mà cậu lại chẳng thèm giới thiệu người ta với tôi, chỉ giữ im lặng thôi nữa chứ!
Bạch Hạo Vân, ông đây đang rất muốn tuyệt giao với cậu đấy! Nếu không phải vì tôi muốn nhờ cậu giúp trong việc chuyển công việc về nước, thì ông đây đã tuyệt giao với cậu lâu rồi cậu nghe rõ chưa hả? Bạch Hạo Vân, cậu nghĩ tôi đây muốn chơi với cậu lắm hả cái đồ trọng sắc khinh bạn kia?
Mặc cho Trình Mục Vĩ liên tục mắng mỏ, gào thét ở trong lòng, chỉ dám mắng ở trong lòng thôi chứ đâu có dám nói ra đâu, Bạch Hạo Vân vẫn chỉ để ý đến Tư Mộc, chẳng thèm liếc nhìn Trình Mục Vĩ một cái luôn ấy. Trình Mục Vĩ càng nhìn càng thấy tức, tức đến nỗi muốn ói máu luôn nhưng không thể làm gì được hai người ở trước mặt mình.
Sau khi Tư Mộc trở về phòng, Trình Mục Vĩ mới thấy Bạch Hạo Vân nhìn sang chỗ mình, nhưng lại không nói một câu gì, còn thảnh thơi ngồi dựa lưng vào ghế cơ chứ. Thế có tức hay không chứ lị.
Hai người cứ im lặng, chẳng ai nói với ai câu gì. Đến một lúc, Trình Mục Vĩ mới không chịu nổi sự im lặng này, khuôn mặt nhăn nhó như đang bực bội nhìn sang chỗ của Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, cậu quá đáng vừa vừa thôi!"
\#còn.
Tên truyện: Cô Vợ Mù.