(70)
Bạch Hạo Vân rất lo lắng cho sức khoẻ của Tư Mộc, không muốn cho cô phải chịu cực khổ. Nhưng người con gái này cứ nằng nặc đòi đi làm, Bạch Hạo Vân cũng hết cách. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân cũng không thể bắt Tư Mộc ở nhà suốt được nên đợi cho Tư Mộc khỏe lại, Bạch Hạo Vân sẽ đồng ý cho cô ra ngoài tìm việc gì đó làm cho vui chân vui tay.
Nhưng việc đó nhất định chỉ là việc nhẹ nhàng thôi, tuyệt đối không thể là những công việc nặng nhọc được. Nếu có, Bạch Hạo Vân sẽ ngay lập tức bắt Tư Mộc ở nhà, không cho cô gái này đi đâu hết.
Tư Mộc vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên vậy. Cô thật sự muốn lao vào ôm lấy Bạch Hạo Vân đấy. Nhưng vì có Trình Mục Vĩ ở đây nên Tư Mộc mới phải kiềm chế bản thân mình lại một chút, không thể để mất hết hình tượng được. Giọng nói của Tư Mộc mang theo vẻ mừng rỡ, hạnh phúc hiếm thấy.
"Cảm ơn anh, Bạch Hạo Vân, tôi thật sự rất vui!"
Khuôn mặt của Tư Mộc hiện lên sự vui vẻ ít khi thấy ở trên mặt của người con gái này. Bởi vì, khuôn mặt của Tư Mộc luôn luôn hiện lên vẻ buồn bã, đau khổ vì tình yêu, vì bị Bạch Duệ Thần chối bỏ. Nhưng kể từ khi Tư Mộc gặp được Bạch Hạo Vân, nỗi buồn đó gần như đã hoàn toàn biến mất. Tư Mộc trở nên vui vẻ, hạnh phúc hơn gương mặt tươi trẻ hơn trông thấy.
Điều đó thể hiện rằng Bạch Hạo Vân đã mang lại biết bao là hạnh phúc cho Tư Mộc. Hay nói một cách khác, Bạch Hạo Vân đã đem ánh sáng trở lại cho Tư Mộc ngay ở lúc cuộc đời của cô tối tăm nhất như ở dưới địa ngục vậy. Bạch Hạo Vân xuất hiện ngay vào lúc cuộc đời của Tư Mộc tối tăm nhất, Bạch Hạo Vân đã đưa Tư Mộc trở về cuộc sống như một người bình thường như bao người khác.
Nụ cười trên gương mặt của Tư Mộc rạng rỡ hệt như ánh nắng ban mai sưởi ấm trái tim của Bạch Hạo Vân. Nụ cười ấy, thật đẹp, thật rực rỡ, thật khiến cho con người ta phải cảm thấy rung động.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp thoáng có chút phiếm hồng kia của Tư Mộc, trái tim đã lạnh cóng của Bạch Hạo Vân bao nhiêu năm nay như được sưởi ấm. Nó nhanh chóng đập rộn ràng trở lại. Bạch Hạo Vân chưa từng nhìn thấy Tư Mộc hạnh phúc như vậy.
Chỉ cần Tư Mộc mãi mãi luôn nở nụ cười tươi như vậy, Bạch Hạo Vân anh sẵn sàng đánh đổi toàn bộ mọi thứ mà mình có để Tư Mộc luôn cảm ơn hạnh phúc. Đối với Bạch Hạo Vân, nụ cười, sự hạnh phúc của Tư Mộc hoàn toàn có giá trị hơn bất cứ một thứ gì khác.
Tư Mộc hạnh phúc như vậy, Bạch Hạo Vân cũng rất vui. Trong lòng của Bạch Hạo Vân đã cố gắng kìm nén không thể hiện quá nhiều điều này trên gương mặt của mình. Bởi vì Bạch Hạo Vân sợ, như vậy sẽ làm cho Tư Mộc hoảng sợ mất. Không phải sợ vì khuôn mặt của Bạch Hạo Vân doạ người, hơn thế nữa nó còn rất cuốn hút. Điều mà Bạch Hạo Vân sợ đó chính là anh sẽ thể hiện tâm tư của mình quá nhiều, sẽ khiến Tư Mộc nhìn ra tình cảm mà Bạch Hạo Vân chôn sâu trong đáy lòng mình bao nhiêu lâu nay mất.
Tư Mộc biết cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc sẽ giữ khoảng cách với anh mà thôi! Cô gái nhỏ này luôn rụt rè, nhút nhát, một khi đã nhận ra, Tư Mộc tạm thời không thể chấp nhận được chuyện này mà bắt đầu xa lánh, bắt đầu giữ khoảng cách với Bạch Hạo Vân anh mất.
Điều này khiến cho Bạch Hạo Vân cực kì là sợ hãi!
Bạch Hạo Vân cứ thà rằng cứ giữ cái đoạn tình cảm này trong lòng. Nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, Bạch Hạo Vân cũng sẽ không giữ nó ở trong lòng của mình mãi mãi. Bạch Hạo Vân nhất định sẽ có ngày nói ra toàn bộ tình cảm của mình dành cho Tư Mộc biết, nhưng chưa phải bây giờ. Lúc này, vẫn chưa phải lúc để nói cho Tư Lý biết.
Bởi vì, Bạch Hạo Vân muốn để cho Tư Mộc thích ứng một thời gian đã. Anh muốn cô từ từ trở nên thân thiết với anh, dần dần có tình cảm với anh. Chứ Bạch Hạo Vân không hề muốn ép buộc Tư Mộc nhất định phải yêu mình, phải có tình cảm với mình. Điều đó sẽ càng làm Tư Mộc bị tổn thương mà thôi.
Làm cho Tư Mộc bị tổn thương, đây chính là điều cấm kỵ trong lòng của Bạch Hạo Vân. Bạch Hạo Vân thà rằng bản thân mình phải chịu cảnh dầu sôi lửa bỏng chứ không muốn nhìn thấy Tư Mộc rơi bất kì một giọt lệ nào cả.
Còn nữa, Bạch Hạo Vân muốn chờ đợi. Chờ đợi thời gian chữa lành đi vết thương trong lòng đã tổn thương một cách sâu sắc kia của Tư Mộc. Bạch Hạo Vân muốn chờ đến ngày Tư Mộc thật sự có tình cảm với anh. Chứ không phải là vì muốn trả ơn gì cả.
Bạch Hạo Vân làm những việc này cho Tư Mộc không phải vì muốn cô phải trả ơn, muốn cô phải báo đáp cho bản thân mình. Bạch Hạo Vân làm những điều này chỉ là muốn giúp đỡ Tư Mộc, điều anh mong muốn từ sâu trong nội tâm của mình. Chứ không muốn Tư Mộc phải trả ơn hay đáp nghĩa gì cả.
Hơn nữa, Bạch Hạo Vân muốn nhìn thấy Tư Mộc thật hạnh phúc. Anh muốn nhìn thấy một Tư Mộc luôn nở nụ cười tươi trên môi hệt như những tia nắng ấm ban mai sưởi ấm trái tim lạnh giá của Bạch Hạo Vân anh như bây giờ vậy. Chứ cứ để Tư Mộc phải sống trong cảnh dày vò đau khổ mà Bạch Duệ Thần đem đến cho cô, Bạch Hạo Vân không khỏi xót xa cho người con gái số khổ này.
Bạch Hạo Vân lặng lẽ ngắm nhìn người con gái đang cười tươi ngồi đối diện với mình một lúc, sau đó, cánh tay của Bạch Hạo Vân đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp kia của Tư Mộc. Bạch Hạo Vân đưa tay vén từng lọn tóc còn sót lại trên gương mặt của Tư Mộc sang một bên. Bạch Hạo Vân cười cười nhìn người con gái này, trái tim của anh vẫn đang đập loạn nhịp.
"Chỉ cần em không giận nữa là tốt rồi. Em thích thì cứ việc làm, anh không cấm em làm mấy việc này."
Tư Mộc trong lòng vui mừng khôn xiết, giọng nói mang theo vẻ háo hức, vui mừng.
"Cảm ơn anh, Bạch Hạo Vân, thật sự cảm ơn anh, tôi cảm thấy rất vui. Rất vui đó."
"Em vui là tốt rồi. Mà em phải hứa với anh, bao giờ thật sự hết bệnh mới được phép đi tìm việc làm, nghe rõ chưa? Nếu không, anh sẽ bắt em ở nhà, không cho em đi làm nữa đâu."
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân bỗng nhiên thay đổi. Nụ cười trên môi của Bạch Hạo Vân vụt tắt, thay vào đó chính là khuôn mặt nghiêm nghị, mang theo khí thế lạnh lùng như thường ngày.
Bạch Hạo Vân đồng ý cho Tư Mộc ra ngoài làm việc, nhưng tuyệt đối anh không cho phép cô lơ là đến sức khỏe của mình. Tư Mộc vẫn còn sốt, chưa hoàn toàn khỏi hết bệnh. Bạch Hạo Vân nhất định sẽ không để cho Tư Mộc ra ngoài làm gì với cái tình trạng sức khỏe như thế này đâu.
Như thế thì quá nguy hiểm! Lỡ xảy ra chuyện gì thì tính làm sao? Lúc đó Bạch Hạo Vân cũng không ở bên cạnh của Tư Mộc được. Mà Bạch Hạo Vân hoàn toàn không tin tưởng đám người ngoài kia một chút nào cả. Bọn họ cũng chỉ biết xem trò vui mà thôi, nói chi là muốn cứu người cơ chứ.
Tư Mộc liên tục gật gật đầu, ngoan ngoãn vâng lời Bạch Hạo Vân như là đứa con gái đang vâng lời dạy bảo của người cha của mình vậy.
"Được. Được chứ. Tôi Tư Mộc hứa với Bạch Hạo Vân anh, khi nào tôi khỏe hẳn mới đi ra ngoài tìm việc làm. Tôi tuyệt đối sẽ không trong tình trạng khi bản thân mình còn đang bệnh mà chạy ra ngoài đâu. Bạch Hạo Vân, anh cứ yên tâm đi."
Tư Mộc tất nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời Bạch Hạo Vân rồi. Chẳng mấy khi Bạch Hạo Vân mới đồng ý cho Tư Mộc ra ngoài để đi làm. Tư Mộc tất nhiên phải tận dụng cái cơ hội này chứ. Nhưng Tư Mộc vẫn phải nghe theo lời của Bạch Hạo Vân, tránh để Bạch Hạo Vân đổi ý thì cô cũng tiêu luôn. Lúc đó, ra khỏi nhà cũng đừng nghĩ tới chứ đừng có nói là đi làm.
Thấy Tư Mộc ngoan ngoãn nghe lời, lúc này trên gương mặt của Bạch Hạo Vân mới dãn ra, không còn căng thẳng, nghiêm nghị như vừa nãy nữa, mà thay vào đó chính là sự hài lòng cùng với niềm vui đang nở rộ ở trong lòng của Bạch Hạo Vân. Bạch Hạo Vân khẽ xoa đầu của Tư Mộc như một đứa trẻ con mới lớn vậy.
"Được, như vậy thì anh yên tâm để cho em ra ngoài đi làm rồi. Nhưng em phải một tuần báo cáo cho anh trong tuần đó em làm những gì, làm việc ra sao, ở đâu, như thế nào, gặp phải những chuyện gì. Tất cả đều phải báo cáo một cách rõ ràng nghe chưa?"
Tư Mộc ngoan ngoãn để cho Bạch Hạo Vân xoa đầu mình, cho dù bản thân của cô không muốn đi chăng nữa, Tư Mộc cũng chẳng dám lên giường, lỡ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Bạch Hạo Vân. Đến lúc đó, Bạch Hạo Vân lại thay đổi ý định thì tiêu. Mất bao nhiêu công sức mới thuyết phục được, không thể để tất cả đổ sông đổ biển hết được.
Nhưng Tư Mộc cứ cảm thấy Bạch Hạo Vân như đang coi cô là một đứa trẻ con vậy đấy. Những hành động cưng chiều của Bạch Hạo Vân khiến cho Tư Mộc cảm thấy ấm lòng, trái tim mình bất giác rung động. Lúc này, Bạch Hạo Vân có nói cái gì đi chăng nữa, Tư Mộc đều gật đầu nghe theo tất cả những lời mà Bạch Hạo Vân nói.
Chỉ có như vậy, Bạch Hạo Vân mới an tâm để cho Tư Mộc ra bên ngoài va chạm với thế giới thực tại.
Thấy tâm trạng của Tư Mộc đang rất tốt, Bạch Hạo Vân hơi cười cười, lên tiếng hỏi như đang muốn trêu chọc Tư Mộc một câu vậy.
"Rồi bây giờ em có còn giận nữa hay không?"
Tư Mộc cười, cô đưa tay gãi gãi đầu, hai mắt hơi nheo lại nhìn Bạch Hạo Vân. Lúc này làm gì mà còn tâm trí nào để giận nữa chứ, cô đang vui còn không hết mà.
"Không giận nữa, không giận nữa. Hi hi."
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.