(63)
Cũng may Bạch Hạo Vân tưởng cô đang đọc chữ trên tờ giấy kia mà không biết thứ mà Tư Mộc cô đang nhìn lại chính là Bạch Hạo Vân anh. Cũng may là Bạch Hạo Vân không phát hiện ra, chứ không, lúc đó Tư Mộc không biết làm thế nào nữa đây?
Nếu mà Bạch Hạo Vân phát hiện ra thật ấy, thì Tư Mộc chỉ ngay lập tức muốn đào một cái hố thật sâu để bản thân mình chui ngay xuống đó mà thôi. Chứ nếu không cô sẽ xấu hổ đến chết mất!
Tư Mộc nhìn chằm chằm tờ giấy đang nằm trên tay của cô mà Bạch Hạo Vân đã đưa, không dám ngước mắt lên nhìn. Tư Mộc cúi gằm mặt xuống dưới, cố gắng che đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của bản thân mình kia.
Nhưng hai vành tai của Tư Mộc đã đỏ như quả cà chua chín rồi, không ai là không nhìn thấy cả. Ngay cả Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ đang ngồi ngay ở đó cũng có thể nhìn thấy hai vành tai của Tư Mộc đã đỏ ửng lên lúc nào không hay biết!
Biết là Tư Mộc đang xấu hổ, Bạch Hạo Vân cũng không tiện lên tiếng hỏi nhiều. Nhưng Bạch Hạo Vân cũng chỉ nghĩ rằng Tư Mộc bị Bạch Hạo Vân phát hiện ra là Tư Mộc cô đang lén lén đọc mấy dòng chữ trên tờ giấy trắng kia thôi, chứ Bạch Hạo Vân không hề nghĩ đến lý do thực sự khiến cho Tư Mộc phải xấu hổ là gì?
Trình Mục Vĩ ngồi ở phía bên kia thấy Tư Mộc là lạ, định lên tiếng hỏi thì lại nhìn thấy cái ánh mắt sắc lạnh đến mức đáng sợ của Bạch Hạo Vân đang nhìn mình kia. Vì vậy, Trình Mục Vĩ đang định nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Nếu lúc đó Trình Mục Vĩ thật sự lên tiếng thì chắc chắn anh sẽ bị Bạch Hạo Vân "đuổi cùng giết tận" mất. Nghĩ đến là thấy sợ rồi chứ huống chi là gặp phải cái trường hợp đấy thật. Nếu là thật, chắc chắn là Trình Mục Vĩ anh sẽ sống không bằng chết mất. À không, phải nói là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Trình Mục Vĩ hơi rùng mình một cái, anh tự khuyên bản thân mình tốt nhất là đừng có nghĩ đến điều đó, nếu không, về nhà muốn ngủ cũng không ngủ được mất.
Mà tốt nhất, Trình Mục Vĩ cứ phải cố gắng giữ im lặng một lúc vậy, đè cái sự tò mò và những lời mà Trình Mục Vĩ đang muốn hỏi Tư Mộc xuống dưới. Tránh để xảy ra trường hợp cái miệng hại cái thân, đến lúc đấy thì lại khổ lắm. Tuy rất tò mò nhưng không thể lên tiếng được khiến cho Trình Mục Vĩ rất chi là khó chịu.
Nhưng khó chịu thì đâu có làm được gì đâu, cố gắng giữ im re một chút, nếu không cái mạng nhỏ này của Trình Mục Vĩ anh sẽ mất lúc nào không biết đâu. Vì vậy, phải cố gắng chịu đựng thêm một lúc rồi về nhà muốn làm gì thì làm, lúc đó sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Chứ nếu ở đây, cứ phải nhìn thấy cái khuôn mặt lãnh đạm, cực kì lạnh lùng cứ hệt như một tảng băng kia của Bạch Hạo Vân, người bạn thân của Trình Mục Vĩ, người chơi với Trình Mục Vĩ hơn mười năm. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia là đã đáng sợ lắm rồi, đến tim cũng muốn đau luôn chứ chả tưởng à.
Nếu mà ngày nào mà Trình Mục Vĩ cũng nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Hạo Vân như thế này, chắc Trình Mục Vĩ anh sẽ chết sớm mất thôi, huống chi lại sống cùng nhà, cùng ăn, cùng ở. Trình Mục Vĩ cũng không hiểu tại sao Tư Mộc lại có thể sống chung với Bạch Hạo Vân hơn hai tháng trời, một khoảng thời gian dài như thế chứ?
Ngày ngày nhìn vào cái vẻ mặt lạnh như băng kia của Bạch Hạo Vân, tính tình thì cứng ngắc như một khúc gỗ thế kia làm sao Tư Mộc có thể sống an lành được cơ chứ? Hơn nữa lại còn sống rất là vui vẻ là đằng khác kìa. Thật không thể hiểu nổi luôn ấy. Tư Mộc còn có thể sống với Bạch Hạo Vân hơn hai tháng trời, Trình Mục Vĩ cũng phải gọi một tiếng "sư phụ".
Nếu để cho Trình Mục Vĩ sống chung với Bạch Hạo Vân hơn một tuần, chỉ hơn một tuần thôi Trình Mục Vĩ đã không tài nào mà chịu nổi rồi, chứ nói gì mà hơn hai tháng như là Tư Mộc.
Một phần là vì tính tình của Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ nó hoàn toàn trái ngược nhau. Trình Mục Vĩ vốn là một người khá năng nổ, hoạt bát, tích cực trong mọi lĩnh vực. Còn Bạch Hạo Vân thì trầm tính, lại ít nói. Chơi thân với nhau thì được nhưng nếu để cho Bạch Hạo Vân với Trình Mục Vĩ ở chung một nhà thì điều này thật sự rất khó khăn đấy.
Hơn nữa, nếu để Trình Mục Vĩ ngày ngày đối diện với cái sự lạnh lùng toát ra từ người của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ chắc chắn không chịu được. Với lại, Trình Mục Vĩ đấu đâu có lại với Bạch Hạo Vân, để cho Trình Mục Vĩ anh ở chung với Bạch Hạo Vân thì chỉ có ngày nào cũng bị Bạch Hạo Vân bắt nạt, bị Bạch Hạo Vân hành cho đến nỗi thừa sống thiếu chết thôi chứ không có gì đâu.
Với lại, Trình Mục Vĩ cũng không muốn làm một chân sai vặt cho Bạch Hạo Vân đâu. Tốt nhất là nên từ bỏ cái ý định để cho Bạch Hạo Vân với Trình Mục Vĩ anh sống chung đi!
Nhưng Trình Mục Vĩ vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao một người con gái như Tư Mộc lại có thể sống chung với Bạch Hạo Vân hơn hai tháng trời mà không cảm thấy đáng sợ mà còn cảm thấy sống cực kỳ thoải mái như là Tư Mộc nhỉ? Tư Mộc còn nói là Bạch Hạo Vân cực kì tốt, cực dịu dàng đối với mọi người nữa chứ.
Trình Mục Vĩ tự hỏi có phải Tư Mộc đã bị Bạch Hạo Vân tẩy não hay là bị Bạch Hạo Vân động chạm tới cái dây thần kinh nào của người con gái này hay không? Tại sao Tư Mộc lại có thể cho rằng Bạch Hạo Vân dịu dàng ân cần được nhỉ? Trong khi Trình Mục Vĩ lại cảm thấy con người của Bạch Hạo Vân lại thuộc vào cái dạng lạnh lùng, ít nói, cục súc với thiên hạ, ỷ mạnh hiếp yếu, lúc nào cũng bắt nạt Trình Mục Vĩ anh.
Trình Mục Vĩ chơi với Bạch Hạo Vân bao nhiêu năm, chẳng lẽ nào lại không hiểu rõ tính cách với con người của Bạch Hạo Vân ra sao ư? Mà Tư Mộc cũng chỉ mới quen Bạch Hạo Vân được hơn hai tháng, làm sao có thể hiểu rõ được toàn bộ con người của Bạch Hạo Vân cho được?
À mà tý nữa thì Trình Mục Vĩ quên mất, chẳng phải Tư Mộc là người con gái mà Bạch Hạo Vân, người bạn thân của anh đem lòng yêu thầm suốt bao nhiêu năm nay đấy ư? Đối với người con gái mà mình yêu, tất nhiên Bạch Hạo Vân phải dịu dàng ân cần với người ta rồi, chẳng lẽ lại mắng cho người ta một trận à?
Làm người ai lại làm thế chứ? Không chỉ riêng Bạch Hạo Vân mà người đàn ông nào cũng vậy thôi. Muốn theo đuổi được người con gái mà mình yêu thì tất nhiên là phải dịu dàng rồi. Ai lại đi theo đuổi người ta bằng cách ngày ngày giữ im lặng rồi bày ra cái bộ mặt khó coi kia thì bảo người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông như vậy chứ.
Bạch Hạo Vân chính là một cái kiểu người cục súc với thiên hạ nhưng lại rất cưng chiều đối với người con gái mà mình yêu! Đến lúc này, Trình Mục Vĩ đã rút ra được một cái nhận xét như vậy.
Còn về Tư Mộc, nãy giờ cô vẫn cúi gằm mặt xuống nhìn tờ giấy trong tay của mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn hai người đàn ông đang ngồi ở kia, ánh mắt của hai người họ hình như còn đang nhìn chằm chằm vào cô cơ.
Mặt mũi của Tư Mộc càng ngày càng đỏ ửng, cô cảm thấy cả người mình nóng rực lên, cứ như là lại phát sốt vậy, nhất là gương mặt xinh đẹp kia của cô. Ánh mắt của Tư Mộc nhìn dọc một phát từ đầu đến cuối của tờ giấy trong tay.
Ôi mẹ ơi! Mình vừa làm cái quỷ gì thế này? Này Tư Mộc, tại sao mày có thể mất hết liêm sỉ như vậy được chứ? Cũng may mà Bạch Hạo Vân không phát hiện ra được, nếu không chắc chết mất thôi! Lúc này thật muốn đào một cái hố thật sâu rồi chui xuống đó chết đi được!
Mọi người nhìn vào cứ tưởng Tư Mộc đang đọc những gì mà Trình Mục Vĩ ghi chép cẩn thận rõ ràng ở trên tờ giấy kia, nhưng thực chất Tư Mộc đâu có đọc cái gì đâu. Tư Mộc chỉ lấy đó làm cái cớ để che đi sự xấu hổ đang hiện rõ lên khuôn mặt của cô kia.
Tư Mộc dường như là đang đọc nhưng đâu có vào đầu một chữ gì đâu. Nửa chữ cũng không vào nổi ấy chứ nói gì là một chữ hay là cả một đống những thứ cần chú ý này. Tư Mộc chính là đang xấu hổ, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng, làm gì có thứ gì trong đó đâu mà nói vào được một chữ nào hay không?
Tư Mộc thật sự muốn tát cho mình một cái, nhưng mà Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ vẫn còn đang ngồi ở đây, nên Tư Mộc cô không thể nào làm vậy được. Cả người của Tư Mộc cứ xoay đi xoay lại như là đang đứng ngồi không yên vậy nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Tư Mộc thật là muốn đứng dậy đi đi lại lại cho khuây khoả nhưng sợ Bạch Hạo Vân hỏi ra lý do thì tới lúc đó Tư Mộc biết nói thế nào bây giờ? Thôi, tốt nhất là nên ngồi im một chỗ cho lành. Tờ giấy trong tay của Tư Mộc gần như là bị vò nát do lực siết trên tay cô quá mạnh.
Thấy Tư Mộc chăm chú đọc như vậy, Trình Mục Vĩ quay sang hỏi Tư Mộc, xem có gì không hiểu cần phải hỏi lại nữa hay không.
"Tư Mộc, cô đọc hết những gì tôi ghi trong đó chưa? Có chỗ nào cô cảm thấy không hiểu không để tôi giải thích lại? Nếu không, đến lúc mà tôi bận cô lại không biết liên lạc với ai cả."
Tư Mộc vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Trình Mục Vĩ, khuôn mặt đỏ phừng phừng như trái cà chua chín. Tư Mộc còn không dám liếc mắt sang chỗ Bạch Hạo Vân luôn ấy. Cô vội vàng xua xua hai tay của mình.
"Không cần đâu, tôi hiểu hết rồi, không cần phải phiền anh giải thích lại đâu. Như thế thì tốn thời gian của anh lắm, Trình Mục Vĩ, anh cứ yên tâm đi!"
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.