(29)
"Có chuyện gì thế?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe thấy tiếng nói phát ra, mọi người xung quanh dãn ra, đứng xếp đều thành một hàng. Đó là giọng của ông cụ. Chắc ông cụ thấy mọi người đều tập trung ở đây nên mới tiến tới xem thử.
Đi cùng với ông cụ là hai vợ chồng nhà Bạch Tu Văn cùng với Tố Thư. Cả hai vợ chồng nhà họ Tư nữa. Thấy người Tư Giai ướt như chuột lột, yếu ớt dựa vào người Bạch Duệ Thần, mẹ của Tư Giai ngay lập tức chạy đến đỡ lấy tay của cô ta lo lắng hỏi han.
"Tư Giai, con bị làm sao vậy? Tại sao con lại trở thành như thế này?"
Bà Tư khuôn mặt đầy sự lo lắng nắm lấy tay Tư Giai, luôn miệng hỏi han cô ta, không hề quan tâm đến Tư Mộc ở phía bên kia. Miệng bà Tư cứ liên tục mấp máy lo lắng cho Tư Giai.
Mắt cô ta rưng rưng nước mắt, làm ra vẻ như bị ai đó bắt nạt, khuôn mặt lộ rõ vẻ ấm ức đến cực độ. Cô ta đang muốn mẹ làm chủ cho mình.
"Mẹ........!"
Thấy con gái khóc lóc, bà Tư không khỏi đau lòng. Bà đưa tay xoa đầu con gái mình, nhẹ nhàng an ủi cô ta. Bà Tư vỗ lên vai cô ta như đang muốn an ủi.
"Con yên tâm đi. Con bị ai bắt nạt, con nói ra, mẹ sẽ không bỏ qua cho kẻ đó đâu."
Tư Giai đang định nói gì đó thì Bạch Duệ Thần lên tiếng cắt ngang. Người hắn ướt sũng, từ lúc lên bờ hắn cũng chỉ đứng đó, hắn hoàn toàn chưa đi thay quần áo. Mái tóc ướt đẫm của hắn xoã xuống mặt, một vài giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt, cả hai bên vai của hắn nữa.
"Tư Giai bị người ta đẩy xuống nước."
Ngay lập tức, khuôn mặt của cha mẹ Tư hiện lên vẻ giận dữ. Kẻ nào to gan dám đụng đến đứa con gái yêu quý của họ đây? Bọn họ sẽ không để yên cho kẻ đó. Nhưng bọn họ lại không hay biết rằng đấy chỉ là âm mưu của Tư Giai mà thôi.
"Là kẻ nào dám đẩy con gái tôi xuống nước?"
Ông Tư giận dữ nhìn Bạch Duệ Thần.
"Phải đó, Bạch Duệ Thần, con mau nói đi, là kẻ nào gan to? Dám đẩy con gái chúng ta xuống hồ bơi"
Bà Tư cũng ngay lập tức phụ hoạ theo.
Cô ta muốn để cha mẹ mình hiểu lầm Tư Mộc. Cô ta muốn bọn họ thay cô ta trút hết cơn giận này. Trên khoé môi Tư Giai dần cong lên một nụ cười nham hiểm nhưng hình như không ai nhìn thấy nó. Cũng phải thôi, cô ta đang dựa đầu vào ngực của Bạch Duệ Thần mà, làm gì có ai nhìn thấy được.
Tư Mộc à, để tao xem lần này mày sẽ ra thế nào? Tuy không giết được mày, nhưng khiến mày bị ba mẹ hiểu lầm, điều này đối với tao lại càng có lợi hơn. Mày không bao giờ đấu lại được tao đâu Tư Mộc à. Trong lòng Tư Giai đang cực kỳ hả hê, chỉ một lát nữa thôi, cha mẹ sẽ thay cô ta trút giận.
Về phía Tư Mộc, cô chứng kiến toàn bộ cái cảnh tượng cha mẹ tức giận vì con gái bị đẩy xuống nước này, trong lòng không khỏi khinh bỉ nhưng cũng mang vài phần chua xót. Đứa con gái họ yêu thương chỉ rơi xuống nước có một chút mà bọn họ lo lắng không thôi, liên tục ân cần hỏi han. Còn một người tí nữa thì mất mạng đang đứng ở đây, bọn họ hoàn toàn không mảy may gì đến.
Cô cũng là con gái của họ mà!
Mà bọn họ đâu có yêu thương gì cô. Bọn họ còn chẳng thèm để cô vào mắt nữa mà. Khi cô còn nhỏ, bọn họ đã ghét cay ghét đắng cô rồi, thậm chí mặt của cô bọn họ cũng chẳng muốn nhìn thấy. Huống chi là bây giờ, cô tí nữa thì bỏ mạng, bọn họ cũng đâu có để ý. Mà có khi cô chết rồi bọn họ còn vui mừng không hết ấy!
Cô được Bạch Hạo Vân ôm lấy nên người cũng đã ấm lên một chút, không còn lạnh như lúc trước nữa. Bạch Hạo Vân khẽ liếc nhìn cô, thấy ánh mắt của cô đang dừng ở trên đám người kia. Sợ cô đau buồn, Bạch Hạo Vân dịu dàng vuốt tóc cô, khẽ an ủi.
"Không sao đâu!"
Tư Mộc nhìn Bạch Hạo Vân, khoé môi khẽ mỉm cười.
"Tôi không sao!"
Bạch Hạo Vân lúc này cũng yên lòng hơn. Không sao là tốt rồi! Cũng may là cô gái nhỏ này không có suy nghĩ lung tung. Bạch Hạo Vân chỉ nghe người ta nói rằng, Tư Mộc từ nhỏ đã bị cha mẹ ghét bỏ, không quan tâm đến.
Bọn họ để mặc cho cô sống chết, không yêu thương nhưng cũng không đánh đập cô. Dường như bọn họ không cần đứa con gái này. Ban đầu, Bạch Hạo Vân còn không tin, cho rằng đó chỉ là mấy lời bịa đặt. Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến cảnh này, anh không thể nào không tin được.
Đúng là mấy kẻ nhẫn tâm! Cùng là con gái mình sinh ra, cớ sao lại thiên vị như vậy? Chẳng lẽ vì Tư Mộc được sinh ra sau sao? Hay chẳng lẽ cô không phải là con gái ruột của bọn họ? Chính xác là bọn họ không hề coi Tư Mộc là con gái, lấy đâu ra ruột hay không ruột.
Bạch Hạo Vân bỗng cảm thấy xót xa cho Tư Mộc. Tuổi thơ của hai người thật sự có phần rất giống nhau. Tư Mộc đau khổ vì bị cha mẹ vứt bỏ, còn Bạch Hạo Vân đau khổ vì bị chia cắt với mẹ từ nhỏ, phải sống với người cả đời anh hận nhất. Bọn họ, đều đau khổ vì hai chữ gia đình.
Nhìn Bạch Hạo Vân cứ ôm lấy Tư Mộc như vậy, trong lòng Bạch Duệ Thần không khỏi khó chịu. Hắn ta cứ nhìn chằm chằm về phía của Tư Mộc. Thân thiết đến vậy sao? Ngay cả trước mặt của chồng cũ, Tư Mộc vẫn có thể ngang nhiên để người đàn ông khác ôm lấy mình.
Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Duệ Thần đang dừng ở phía Tư Mộc, bà Tư tưởng rằng hắn ta đang khẳng định rằng người đẩy con gái cưng của bà ta xuống hồ chính là Tư Mộc. Thế là bà ta hùng hổ xông đến chỗ cô, mặt bà ta hiện lên đầy sự giận dữ. Bà ta giơ tay tát "bốp" lên mặt cô một cái.
Bất ngờ bị đánh bởi chính người mẹ của mình, Tư Mộc lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mắn được Bạch Hạo Vân đỡ được. Năm ngón tay đỏ ửng in hẳn lên khuôn mặt xinh đẹp kia của cô.
Tư Mộc ngẩng mặt lên, một cánh tay giữ lấy bên má sưng đỏ của mình, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào người mẹ đã sinh mình ra, vào người đang đứng trước mặt mình.
"Con khốn này!"
"Sao mày lại dám đẩy chị mày xuống dưới thế hả?"
"Đó là chị ruột của mày đấy!"
"Mày có còn là người không hả?"
Chị ruột? Phải, chị ta là chị ruột của tôi, nhưng mấy người chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã xông tới đánh tôi. Có còn là người không? Người hỏi câu này phải là tôi mới đúng. Tôi cũng là con gái ruột của mấy người mà! Sao các người không chịu tin tưởng tôi một chút?
Mấy người kêu tôi đẩy chị ta xuống dưới kia. Chỉ một lời nói của hai vợ chồng bọn họ là mấy người đã tin ngay lập tức. Các người có biết rằng tôi mới là người bị chị ta đẩy xuống, tý nữa thì mất mạng không? Không quan tâm hỏi han đến tôi thì thôi đi, bây giờ lại còn đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Tư Mộc không nói gì, chỉ đứng đó mặc cho bà Tư trách mắng, quát tháo. Cô chỉ giương mắt nhìn bà ta, hai tay nắm chặt lại, móng tay cứa vào da thịt khiến một chút máu từ cánh tay khẽ rỉ ra.
Bà Tư định xông tới, hai tay siết chặt lấy chiếc cổ xinh đẹp kia của cô dùng lực siết chặt.
"Tại sao tao lại sinh ra một đứa con gái như mày chứ?"
"Mày có phải ghen tị với chị mày nên mới làm vậy có phải không?"
"Biết thế tao đã bóp chết mày từ khi sinh ra rồi!"
Những lời của bà Tư như một lưỡi dao cứa thẳng vào trái tim cô, khiến nó rỉ máu. Đây là những lời của một người mẹ nên nói sao? Mẹ cô, không ngờ lại ghét cô đến như vậy đấy. Một vài giọt nước mắt chảy ra từ khoé mi cô. Nếu ghét cô như vậy, thì hãy một tay bóp chết cô đi, chứ đừng coi cô như một cái gai mà muốn nhổ ra mà chán ghét.
Bạch Hạo Vân ngay lập tức gỡ cánh tay của bà ta ra. Anh nể bà ta là trưởng bối nên không lên tiếng. Nhưng bà ta ngày càng quá đáng, ngay cả những lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng có thể thốt lên được. Lần này Bạch Hạo Vân muốn bỏ qua cũng là chuyện không thể nào xảy ra.
"Đủ rồi! Bà làm cái trò gì vậy? Bà muốn giết con gái của mình đấy à?
Bạch Hạo Vân gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu. Đây là lần đầu tiên Tư Mộc nhìn thấy Bạch Hạo Vân giận dữ đến mức này. Cô ho khụ khụ, liên tục hít sâu vào sau một hồi bị chính mẹ ruột của mình có ý định hại hại chết.
Còn Tư Giai, cô ta đang nép vào người của Bạch Duệ Thần để xem kịch hay. Cô ta chỉ mong ai đó ngay lập tức giết chết Tư Mộc đi mà thôi. Nhưng cô ta vẫn muốn cho mọi người thấy rằng mình là người có lòng vị tha. Cô ta lên tiếng, giọng đầy yếu ớt nhìn về phía mẹ mình.
"Mẹ à, thôi đi. Dù sao em ấy cũng không cố ý."
"Con quá hiền lành rồi Tư Giai. Con yên tâm, lần này mẹ sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu."
Bà Tư nhìn sang chỗ Tư Giai, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu cùng với lo lắng, quan tâm.
Về phần ông cụ, ông muốn xem xem cách nhà họ Tư đối xử với con cái như thế nào, ông cũng không tiện lên tiếng. Còn về phía Bạch Tu Văn và Tố Thư, hai người cũng chỉ biết liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng không tiện can thiệp vào chuyện gia đình họ.
"Mẹ! Thôi đủ rồi, người ta đang nhìn kìa!"
"Kệ họ nhìn, hôm nay, mẹ nhất định phải dạy cho con khốn này một bài học. Không thể để nó không coi ai ra gì như vậy được."
Hai mẹ con của Tư Giai nhìn nhau. Trong lòng của Tư Giai không khỏi mừng rỡ, lần này Tư Mộc chết chắc rồi! Nhưng có một điều cô ta hoàn toàn không ngờ đến, đó chính là Bạch Hạo Vân.
"Đủ rồi!"
Bạch Hạo Vân trừng mắt, trên trán nổi đầy gân xanh, bàn tay đỡ lấy cả người của Tư Mộc.
"Các người có thôi đi không?"
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.