(2)
Cô lủi thủi đi trên đường, cô chẳng biết mình đang đi đâu, cũng không biết nên đi đâu nữa.
Mù, xấu, không có tiền trong người, chẳng ai dám cho cô thuê nhà cả. Tìm việc? Cô nên đi đâu tìm bây giờ? Ai dám nhận một con mù như cô? Tối nay, có lẽ cô phải ngủ ngoài đường rồi.
Lạnh. Đói. Cả ngày chưa ăn gì, cô thật sự không còn sức mà đi tiếp nữa. Cô đưa tay mò mò phía trước, xác nhận không có người thì mới an tâm mà ngồi xuống. Cô ôm chặt lấy bản thân, cố gắng giữ ấm cho mình để không bị lạnh.
Người cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng phong phanh, quần thì chỗ rách chỗ lành. Mang tiếng cô hai nhà họ Tư nhưng cuộc sống của cô nó cũng không có tốt đẹp gì.
Cô chẳng có bao nhiêu quần áo, chỉ đủ mặc, đủ dùng cho mình.
Nhưng cô vẫn phải cắn răng mà sống. Nhưng gió càng ngày càng mạnh. Cái lạnh cắt da cắt thịt. Người cô run lên vì lạnh, cô đưa tay cố gắng lấy chiếc khăn mỏng trùm lên người. Chỉ mong sao có thể càng giữ ấm càng tốt.
Nhưng cái lạnh ấy không thuyên giảm là bao. Mà lại càng tăng. Lạnh
quá! Cô chà sát hai tay mình, đưa lên miệng thổi phù phù, cố gắng tạo ra hơi ấm.
"Này, em làm gì ở đây?"
Có tiếng người. Hình như là đang gọi cô. Cô ngó nghiêng xác nhận xem có phải hay không?
"Gọi em đó."
Người đó bật cười.
Nhưng.... Giọng nói này, rất quen.
Là của người đàn ông lúc sáng. Là
anh ta đã cứu cô.
"Anh có phải là người lúc sáng không?"
Cô hơi nghiêng đầu, xác nhận vị trí của anh ta. Người đàn ông kia cười cười:
"Phải, là tôi."
"..."
"Nhưng sao em lại ngồi ở đây? Nhà em ở đâu?"
Nhắc đến nhà, đột nhiên cô lại thấy chua xót. Nhà? Cô làm gì có nhà mà đi. Ba mẹ cũng chẳng cần cô mà!
Giọng điệu cô nghẹn ngào mang vài phần thê lương:
"Nhà? Tôi đã không còn nhà mà đi nữa rồi."
Người đàn ông kia khẽ nhíu mày:
"Sao thế? Em xảy ra chuyện gì à?"
Cô cười, khẽ lắc đầu:
"Tôi ly hôn rồi, không còn nơi nào để đi nữa. Ba mẹ tôi cũng không cần tôi."
Thấy người cô càng ngày càng run rẩy, anh cởi áo vest của mình xuống rồi khoác lên người cô.
"Thôi được rồi, đừng ngồi đây nữa. Lên xe tôi trước rồi nói gì thì nói."
Cô để mặc người đàn ông đó ôm mình lên xe, người cô không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Vào xe, anh nhanh chóng tăng nhiệt độ điều hoà, cố gắng ôm chặt người cô, để cô không cảm thấy lạnh nữa. Đi được một đoạn, người cô cũng dần ấm lên, không còn lạnh như trước nữa.
Cô quay đầu sang hỏi anh ta:
"Chúng ta đang đi đâu đây?"
"Nhà tôi."
"Thịch" một tiếng. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Cô sững sờ mất vài giây.
Đang ngẩn ngơ thì cô thấy trán mình bị người ta gõ nhẹ vào một cái:
"Em nghĩ cái gì thế? Có cần phải bất ngờ thế không?"
"Không, không có gì."
Cô vội vàng lắc đầu, quay khuôn mặt đỏ bừng đi chỗ khác.Nhưng thật đáng yêu nha!
Cả dọc đường, không ai nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng còi xe bên ngoài vang lên. Sau khi đến nhà, anh đỡ cô xuống xe, rồi kêu tài xế xách hành lý của cô lên nhà.
Hai tay anh vòng qua vai cô một cách rất tự nhiên:
"Đến nhà rồi, lên thôi."
Cô chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Thật sự, lúc này cô đang cực kỳ là xấu hổ đấy.
Một người đàn ông xa lạ ngang nhiên có những hành động thân mật với mình, cô định lên tiếng bảo không cần đâu nhưng cứ mỗi khi định nói, không hiểu sao cô lại không thể nói được gì?
Thế là cô bị người ta đưa lên nhà.
Anh đưa cô vào một căn phòng khá đẹp, sạch sẽ, như đã được chuẩn bị trước vậy. Anh mở cửa rồi dắt tay cô vào phòng.
"Được rồi, để tôi gọi người giúp em tắm rửa."
Mặt cô bất giác nóng lên:
"Không cần đâu. Tôi có thể tự làm được mà."
"Đừng cứng đầu nữa, em như thế này thì có thể tự làm sao?"
Anh đột nhiên ghé sát vào tai cô:
"Hay là em muốn, tôi giúp em."
Cô càng ngày càng xấu hổ:
"Không... Không phải... Tôi không có ý đó..."
Cô xua tay, điệu bộ lúng túng nhưng rất đáng yêu.
"Bây giờ em để người làm giúp em hay là muốn anh giúp em đây?"
Thế là cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời, để người của anh giúp đỡ cô. Người đó tất nhiên là nữ rồi.
Sau khi tắm xong, cô bước ra với cái khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín. Cô mặc một chiếc áo ngủ khá quyến rũ, áo trễ xuống để lộ phần vai trắng muốt. Anh gật đầu hài lòng cho phép người phụ nữ kia ra ngoài. Rồi anh tiến lại gần, đỡ cô ngồi xuống giường.
Anh khẽ hỏi cô:
"Em chưa ăn gì đúng không? Để tôi bảo người làm chút đồ ăn cho em."
Cô gật đầu.
Bụng cô quả thật là đang đánh trống rất dữ dội.
Ăn uống no nê, đột nhiên cô cảm thấy thật thoả mãn.
"Này, sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
"Đồ ngốc. Tôi muốn tốt với em, thế thôi."
"....."
Cạn lời.
Không còn gì để nói.
Cái con người kỳ lạ này.
Cô khẽ cúi mặt xuống, vương một chút mang mác buồn:
"Tôi mang ơn anh nhiều như vậy, làm sao để có thể trả hết đây?"
"Nếu em muốn báo đáp hả, vậy cho tôi biết tên em đi?"
Giọng anh nửa đùa nửa thật.
Không phải chứ.
Cô há hốc mồm.
Cái con người tùy hứng này.
"Anh đừng đùa tôi chứ?"
"Tôi đâu có đùa em."
"....."
Hạn hán lời với con người này.
Cuối cùng cô vẫn quyết định nói tên mình ra:
"Tôi tên Tư Mộc."
Anh gật đầu:
"Tên rất đẹp."
"Còn anh? Tên anh là gì? Tôi rất muốn biết đấy."
"Tôi tên Bạch Hạo Vân."
Bạch Hạo Vân.
Tên rất hay.
Khoan đã.
Bạch Hạo Vân?
Chẳng lẽ anh ta là vị bác sĩ đó sao?
Cô vội vã nói, giọng điệu mang vài phần vui mừng:
"Bạch Hạo Vân? Anh chính là bác sĩ Bạch Hạo Vân, chuyên chữa trị những vết thương do bỏng axit để lại sao?"
Bạch Hạo Vân gật đầu:
"Không sai, chính là tôi."
"Tốt quá, tôi tìm được anh rồi, thật tốt quá."
Cô vui mừng đến nỗi nước mắt chảy ra.
Anh khẽ cười:
"Được rồi, đừng vui quá mà khóc như thế chứ?"
"Tôi muốn xin anh, làm ơn, chữa giúp tôi khuôn mặt này được không?"
"Em xác nhận là muốn tôi chữa giúp em sao?"
Cô gật gật đầu.
"Nhưng em có đủ tiền trả không? Tiền chữa bệnh của tôi cao lắm đấy."
Cô im lặng, cúi mặt.
Đúng thật.
Trên người cô lúc này chỉ có vài đồng bạc lẻ.
Người ta lại là bác sĩ nổi tiếng, thời gian đâu mà giúp đỡ cô chứ?
Nhưng cô thật sự không muốn mang bộ dạng xấu xí này.
Cô đã mù rồi, nay thêm vết sẹo này nữa, cô thật sự không chịu được.
Bạch Hạo Vân đột nhiên bật cười:
"Được rồi, đùa em tí thôi. Nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ bắt đầu chữa trị cho em."
"Nhưng tôi không có tiền."
"Ai lấy tiền của em làm gì? Em sau này chỉ cần đáp ứng một nguyện vọng của tôi là được."
Thật sao?
Bạch Hạo Vân không lừa cô chứ?
Cô thật sự đã mang ơn anh quá nhiều rồi, làm sao để trả hết đây?
Hai người trò chuyện đến tận khuya rồi mới đi ngủ. Anh khẽ đắp
chăn cho cô, tắt đèn, sau đó mới đi ra khỏi phòng. Người này, thật sự quá tốt bụng. Ai có thể được người đàn ông này yêu, đó là phúc phận lớn nhất của người đó.
Thôi, cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, đi ngủ trước đã.
Sáng mai còn phải đi tìm nhà, không thể cứ mãi làm phiền người ta mãi được. Dần dần, có ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Một giấc ngủ thật ngon.
Không lo lắng, muộn phiền, có thể vì bản thân mình mà sống.
Sáng hôm sau, cô mệt mỏi thức dậy, lết cái thân xác mệt mỏi xuống nhà. Mùi thơm của thức ăn phả vào mũi cô, thật thơm.
"Em dậy rồi."
Là giọng của Bạch Hạo Vân.
Cô kéo ghế ngồi xuống, im lặng một lúc lâu. Sau khi ăn xong bát cháo, Bạch Hạo Vân hỏi cô.
"Tôi cảm thấy hơi tò mò, em có thể kể cho tôi nghe chuyện của em được không?"
"Tôi thì có chuyện gì để nói chứ?"
"Quá khứ của em."
Tay cô hơi khựng lại, quá khứ, chuyện của Bạch Duệ Thần sao? Cái này thì có gì mà đáng kể chứ?
"Em không muốn kể cũng không sao? Nhưng em có thể coi tôi như một người bạn, tâm sự cùng em."
"Được tôi sẽ kể cho anh nghe."
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.