Cô Vợ Mù (Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian)

Chương 119




"Đi đâu tý nữa em sẽ được biết thôi! Em chỉ cần biết rằng hôm nay anh đưa em đi ra ngoài chơi là được rồi! Còn đi đâu, thì điều đó chính là bí mật không thể bật mí."

Trên gương mặt của Bạch Hạo Vân xuất phát một nụ cười, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, ôn nhu khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải cảm thấy có một chút gì đó bồi hồi, xao xuyến. Bạch Hạo Vân đưa ngón tay trỏ lên phía miệng của mình, làm như là bí mật lắm vậy đó.

Nhìn nụ cười trên gương mặt của Bạch Hạo Vân kia, Tư Mộc bất giác ngây người ra. Cô hơi bất động, ngay cả Tư Mộc cũng không biết bản thân của mình đang ngây ngô ngắm nhìn nụ cười kia của Bạch Hạo Vân. Dù sao Tư Mộc cũng là một người con gái mà, đối diện với sự ôn nhu ấm áp như vậy đến từ một người đàn ông vô cùng đẹp trai như vậy thì không cảm thấy rung động mới lạ ấy!

Trái tim ở nơi lồng ngực của Tư Mộc không biết từ lúc nào đã đập thình thịch thình thịch thình thịch như những hồi trống liên tiếp vang lên rồi. Ngây ra một lúc, Tư Mộc mới bắt đầu có phản ứng trở lại, nhận ra mình vừa mới làm gì, khuôn mặt của Tư Mộc có chút hơi ửng hồng lên, nhất là hai bên má.

Tư Mộc hơi cắn răng. Cô lại như thế nữa rồi! Sao bây giờ, mỗi khi cô nhìn thấy Bạch Hạo Vân là lại như vậy cơ chứ? Rốt cuộc là bản thân của cô bị làm sao vậy? Tại sao cô lại như vậy chứ?

Hàng loạt câu hỏi bỗng liên tiếp xuất hiện ở trong đầu của Tư Mộc nhưng cô lại không tài nào giải đáp được những câu hỏi này. Ngay cả bản thân của cô cũng không hiểu trái tim của cô nó đang nghĩ gì?

Đang ngây ra thì Tư Mộc cảm thấy có một sự đau đớn ở trên trán của cô truyền đến. Bạch Hạo Vân lại gõ trán của cô nữa rồi. Tại sao Bạch Hạo Vân dạo này cứ thích gõ lên trán của cô thế không biết?

Tư Mộc hơi ngẩng mặt lên thì thấy Bạch Hạo Vân đang cười nhìn mình. Hai gò má của cô bất giác đỏ lên, khuôn mặt của cô bỗng nhiên cảm thấy nóng bừng lên. Một giọng nói trầm ổn, ấm áp vang lên, đó là giọng nói của Bạch Hạo Vân.

"Sao thế? Được ra ngoài đi chơi mà em suy nghĩ cái gì vậy? Em không cảm thấy vui khi được ra ngoài chơi à?"

Bạch Hạo Vân nhìn Tư Mộc, giọng nói nửa đùa nửa thật!

Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc cảm thấy rất chán khi suốt ngày cứ ở trong nhà như vậy. Nhiều khi, Bạch Hạo Vân cũng muốn đưa Tư Mộc ra ngoài chơi lắm chứ, nhưng khổ nỗi là công việc của Bạch Hạo Vân bận rộn, không thể đưa Tư Mộc đi chơi được.

Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy có lỗi về việc này. Nhân tiện hôm nay Bạch Hạo Vân anh đang rảnh rỗi, vì vậy, anh quyết định đưa Tư Mộc đi chơi cho khuây khoả, để Tư Mộc không cảm thấy buồn chán nữa.

Tư Mộc ngay lập tức lắc đầu. Mãi mới được đi chơi mà, ai lại không thích cho được cơ chứ? Có ngu thì mới không thích ấy!

"Không! Không phải! Tôi cảm thấy rất vui, nhưng chỉ là tôi hơi ngạc nhiên với tò mò xem anh định đưa tôi đi đâu mà thôi?"

Bạch Hạo Vân cũng thật là kín miệng mà. Tư Mộc thật sự rất muốn biết nơi mà Bạch Hạo Vân muốn đưa cô đến rốt cuộc là đâu, nhưng Bạch Hạo Vân lại cứ tỏ ra bí ẩn như vậy, chẳng chịu tiết lộ một chút nào cả. Thật khiến cho Tư Mộc vừa cảm thấy tò mò vừa cảm thấy bực à nha.

Bạch Hạo Vân hơi phì cười, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu người con gái này, ánh mắt liếc nhìn gò má hơi ửng hồng kia của cô, giọng nói phát ra trầm ổn, ấm áp từ miệng của Bạch Hạo Vân.

"Em đó, đã bảo tí nữa sẽ biết rồi mà! Còn bây giờ, phải đi ăn cơm đã. Ăn no rồi muốn đi đâu thì đi!"

Bạch Hạo Vân nắm lấy cánh tay của Tư Mộc, nhẹ nhàng dẫn cô đi xuống nhà. Tư Mộc ngoan ngoãn để cho Bạch Hạo Vân đưa mình đi, cô không dám phản kháng lại.

Bởi vì, mãi mới được đi chơi, chắc hẳn Tư Mộc phải cảm thấy háo hức lắm. Hiếm lắm mới có cơ hội được Bạch Hạo Vân dẫn ra ngoài chơi mà, Tư Mộc đâu thể bỏ lỡ cơ hội này được chứ? Tuy Tư Mộc không muốn ăn cơm nhưng vì chuyến đi chơi này, Tư Mộc đành phải ăn thôi.

Bạch Hạo Vân nhìn thấy Tư Mộc ngoan ngoãn như vậy, trên gương mặt của anh không dấu nổi sự hài lòng cùng với sự vui mừng ở trên gương mặt điển trai kia. Động tác của Bạch Hạo Vân hết sức nhẹ nhàng, cố gắng không làm cho Tư Mộc cảm thấy khó chịu.

Cánh tay của Bạch Hạo Vân hơi nắm hờ lấy một cánh tay của Tư Mộc, cố gắng không làm cho cô gái nhỏ này cảm thấy đau.

Một lúc sau, Bạch Hạo Vân dẫn Tư Mộc xuống nhà, anh dẫn cô đi thẳng vào trong bếp. Vừa mới đặt chân vào cửa bếp, một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn đã phả ngay vào mũi của Tư Mộc. Tư Mộc hơi liếc mắt sang chỗ chiếc bàn đang bày mấy món ăn ở trên đó kia.

Thật thơm a!

Tư Mộc hít một hơi, hai mắt của cô hơi khép hờ lại, cố gắng hưởng thụ hương thơm của thức ăn đang phả ra xung quanh đây!

Có lẽ, những món ăn trên bàn kia đều là do Bạch Hạo Vân kêu người giúp việc chuẩn bị từ lúc nãy rồi. Quả đúng là như vậy! Bạch Hạo Vân trước khi lên phòng của Tư Mộc thì anh đã kêu những người giúp việc chuẩn bị những món ăn này, anh sợ Tư Mộc sẽ cảm thấy đói, khi muốn ăn thì sẽ có đồ ăn luôn chứ không phải đợi nữa.

Trên bàn hầu hết là những món ăn đơn giản nhưng lại rất mới mẻ như canh khổ qua nhồi thịt rất tốt cho người bệnh này, hay là mực lăn bột chiên giòn nữa. Bạch Hạo Vân cũng muốn đổi mới mấy món ăn một chút, để cho Tư Mộc không cảm thấy nhàm chán khi ngày nào cũng ăn mấy món như nhau. Nếu như vậy thì ngán lắm! Chắc chắn Tư Mộc sẽ không ăn nổi đâu, cô sẽ cảm thấy không muốn ăn!

Vì thế, Bạch Hạo Vân mới muốn thay đổi khẩu vị một chút, không để cho Tư Mộc cảm thấy chán ăn rồi bỏ bữa, nếu vậy thì thật là không tốt cho sức khỏe một chút nào cả. Tuy Tư Mộc đang là người bệnh, không thích hợp ăn thức ăn dầu mỡ nhưng để đảm bảo cho Tư Mộc ăn đầy đủ các chất, thế nên Bạch Hạo Vân mới kêu người giúp việc làm món mực lăn bột chiên trứng kia. Tư Mộc gầy như thế này, tất nhiên phải ăn uống đầy đủ các chất rồi.

Bạch Hạo Vân không thể để việc Tư Mộc đã gầy lại càng thêm gầy được.

Như thế thì nhất định Bạch Hạo Vân sẽ cảm thấy lo lắng lắm đây!

Bạch Hạo Vân dẫn Tư Mộc đến phía bàn ăn, anh thả cánh tay của cô ra, nhẹ nhàng kéo ghế để cho Tư Mộc ngồi xuống đó. Tư Mộc ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời của Bạch Hạo Vân.

Nhìn những món ăn đang được bày biện ở trên bàn kia, tuy nhìn chúng rất ngon, rất thơm nhưng Tư Mộc lại chẳng muốn ăn chúng một chút nào cả. Ừ thì mực chiên giòn thì đã đành, để cho cô ăn hết cả đĩa cũng được, nhưng còn canh khổ qua nhồi thịt thì hơi....!

Tư Mộc hơi ái ngại nhìn bát canh khổ qua nhồi thịt đang được đặt ở trước mặt của cô kia, màu sắc của nó cũng rất đẹp. Nhưng mà, khổ nỗi là, Tư Mộc không thể ăn nó được thế mới đau cơ chứ!

Bởi vì, Tư Mộc cực kỳ, cực kỳ sợ đắng! Mà khổ qua thì nó đắng như vậy, ai mà ăn nổi cơ chứ? Nghĩ đến là đã rợn hết cả người lên rồi chứ nói gì là ăn thật cơ chứ? Trông thật là đáng sợ mà.

Đang ngẩn ngơ thì một bát cháo màu trắng đã được đặt ở trước mặt của Tư Mộc. Hình như là cháo vừa được nấu xong, làn khói mờ ảo còn đang bốc lên nghi ngút kìa.

Bạch Hạo Vân đặt bát cháo nóng hổi ở trước mặt của Tư Mộc. Bát cháo này khá là to nhưng Tư Mộc vẫn đủ sức ăn hết nó. Vì Tư Mộc còn chưa khỏi bệnh, thế nên là Bạch Hạo Vân chưa để cho cô ăn cơm được.

Hơn nữa Trình Mục Vĩ cũng nói rằng, không nên để cho Tư Mộc ăn cơm vào thời điểm này, như thế thì sẽ gây đầy bụng, khó tiêu. Thế nên, mấy ngày nay, Bạch Hạo Vân sẽ tạm thời để cho Tư Mộc ăn cháo.

Bạch Hạo Vân sau khi bưng bát cháo nóng hổi từ trong bếp ra, anh đi lại phía đối diện, kéo ghế ngồi xuống. Bạch Hạo Vân liên tục gắp thức ăn vào trong bát của Tư Mộc, anh muốn cô phải ăn thật no.

Bởi vì, cô gái nhỏ này dám bỏ bữa trưa mà! Bây giờ phải ăn hết, nếu không thì sẽ không được đi chơi ở đâu cả!

Nhìn Tư Mộc lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đang bị ép ăn cơm cả, nhìn cô rất là đang không muốn ăn. Đặc biệt là khổ qua, ăn vào thì đắng lắm. Vậy mà Bạch Hạo Vân cứ ép cô ăn mới được chứ! Tư Mộc không thể không ăn được, cô đành phải nhắm chặt mắt nuốt những miếng khổ qua đắng ngắt xuống bụng mình.

Nếu không ăn, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ không để cho Tư Mộc ra ngoài chơi đâu! Vì được đi chơi, thế nên Tư Mộc đành phải cắn răng mà ăn hết những thức ăn đang ở trong bát của cô.

Cuối cùng, bữa tối khó nhọc này cũng đã kết thúc. Tư Mộc cảm thấy mình vừa mới lạc từ chốn nào bây giờ mới được trở về vậy. Nhưng cũng thật may, cuối cùng cũng đã thoát nạn rồi.

Sau khi cho Tư Mộc uống thuốc xong xuôi, Bạch Hạo Vân mới đưa Tư Mộc ra xe, còn bát đũa thì anh để lại cho người giúp việc dọn dẹp.

Chiếc xe của Bạch Hạo Vân chạy thẳng một mạch, không biết là Bạch Hạo Vân muốn đưa Tư Mộc đi đâu ta? Thật là khiến cho Tư Mộc cảm thấy cực kỳ là tò mò. Không biết là hai người đã đi bao lâu, đi về phía nào, nhưng cuối cùng chiếc xe cũng chịu dừng lại.

Bạch Hạo Vân giúp Tư Mộc cởi dây an toàn ra, nhẹ nhàng nắm tay của cô và nói.

"Đến nơi rồi, chúng ta đi thôi!"

"Nhưng chúng ta đang ở đâu đây?"

Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc, anh hơi cười cười nhìn gương mặt hiện lên đấy sự tò mò của người con gái đang ngồi ở trước mặt của mình đây.

"Đi vào đó rồi sẽ biết thôi mà! Em cứ đi thôi, không cần lo lắng!"