Lục Tấn Uyên trầm ngâm một lát. Anh ấy không thích trộn lẫn những thứ liên quan đến tình cảm cá nhân vào công ty.
Nhất là quan hệ giữa anh và Lưu Mộng Tuyết có chút xấu hổ.
“Em chỉ muốn một công việc thôi. Lúc trước, anh… anh đã đồng ý rồi.”
Lưu Mông thấy anh ngập ngừng thì lập tức tủi thân mở miệng.
“Biết rồi. Đến lúc đó An Thần sẽ liên lạc với cô.” Nói xong, Lục Tấn Uyên liền cúp điện thoại.
Anh luôn khinh thường mấy kẻ nuốt lời, cho nên liền gọi An Thần vào: “Sắp xếp cho cái người tên Lưu Mộng một vị trí công việc bình thường thôi.”
An Thần gật đầu, nhanh chóng dàn xếp việc này ổn thỏa.
Lưu Mộng được cho vào làm thực tập sinh của bộ phận nhân sự.
Buổi chiều, Ôn Ninh tới đưa tài liệu. Cô vừa đi vào thì Lưu Mộng Tuyết vẫn đang một mực lười biếng liền nhìn thấy ngay.
Cô ta giật nảy mình, chờ đến khi Ôn Ninh làm xong việc ra ngoài thì mới bắt lấy tay cô kéo tới một nơi không người.
Ôn Ninh cũng có chút kinh ngạc. Lúc sáng, cô còn tưởng rằng mình hoa mắt, không ngờ tới thật sự là cô ta.
“Sao chị lại ở chỗ này?” Lưu Mộng Tuyết vội vàng chất vấn.
Bây giờ cô ta rất rõ ràng, sở dĩ Lục Tấn Uyên nể mặt mình như vậy hoàn toàn là do coi cô ta là người phụ nữ đã phát sinh quan hệ với anh ngày hôm đó.
Còn Lưu Mộng Tuyết thì cũng rõ ràng, người phụ nữ ngày đó không phải cô ta mà là Ôn Ninh.
Cho nên vừa nhìn thấy Ôn Ninh thì trong lòng cô ta lại từng trận hốt hoảng.
Ôn Ninh nhíu mày. Cô vẫn ở chỗ này mà, ngược lại là Lưu Mộng Tuyết, vậy mà lại chạy tới tập đoàn Lục thị làm việc. Thế giới này đúng là nhỏ mà.
“Tôi vốn vẫn làm việc ở nơi này, cô mới tới à?”
Lưu Mộng Tuyết gật đầu liên tục. Cô ta vốn muốn hỏi Ôn Ninh xem cô có biết chuyện ngày đó cô và Lục Tấn Uyên xảy ra không. Nhưng lại sợ nhắc lại thì lại hại mình chết thảm, nên khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng.
“Cô sao vậy? Có gì thì nói.”
Ôn Ninh thấy cô ta không đúng lắm thì lên tiếng hỏi.
“Chị… ngày đó chị rốt cuộc đã làm cái gì? Trong phòng loạn như vậy, tôi suýt chút bị chị hại chết rồi.”
Nghe thế thì sắc mặt Ôn Ninh liền tái nhợt lại. Lâu như vậy, cô tưởng là đã quên được chuyện ngày đó. Nhưng bỗng nhiên được nhắc lại thì không nhịn được mà run lên.
Ký ức ùa về làm cô thấy khó thở.
“Chuyện ngày đó chỉ tôi biết, cô biết, đừng nhắc lại nữa!”
Lưu Mộng Tuyết cũng chỉ ước gì cô đừng nhắc tới chuyện này nên vội vàng gật đầu: “Vậy chị cũng nhất định phải giữ bí mật đấy. Nếu như bị người ta biết được thì tôi cũng Xong đời.”
Ôn Ninh đồng ý, cũng không nghĩ nhiều nữa. Chẳng qua là cảm thấy Lưu Mộng Tuyết là người nhát gan sợ phiền phức, sợ rước họa vào thân.
Có được cam đoan của Ôn Ninh, Lưu Mộng Tuyết mới thấy hơi an tâm. Chủ yếu là cô ta xác định được Ôn Ninh không biết người đàn ông ngày đó là ai.
Nếu như biết Lục Tấn Uyên là người ngủ cùng thì Ôn Ninh làm sao có thể bị dọa thành như vậy, nhất định phải vui sướng ấy chứ. Cho nên, người biết được sự thật hiện tại chỉ có một mình cô ta.
Nghĩ thế, trên mặt Lưu Mộng Tuyết lộ ra một nụ cười gian xảo. Vậy người tối đó chính là cô ta. Chỉ cần có thể lại tiếp tục phát sinh quan hệ với Lục Tấn Uyên rồi mang thai thì mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng.
Sau khi ở công ty chờ đợi vài ngày thì cuối cùng cô cũng không nhịn được.
Lục Tấn Uyên bảo cô về bàn giao lại công việc. Nhưng căn bản là cô không biết bàn giao kiểu gì, vì mỗi ngày vẫn chỉ làm mấy công việc lặt vặt như vậy.
Mặc dù nói tiền lương vẫn trả đủ nhưng Lục Tấn Uyên giống như quả bom hẹn giờ bên người nên làm trong lòng cô thấy bất an.
“Lục Tấn Uyên. Bao giờ thì tôi có thể rời khỏi công ty?”
Ôn Ninh nhịn không được nữa, lúc đưa cà phê cho Lục Tấn Uyên thì hỏi lại.
“Muốn đi như vậy?” Lục Tấn Uyên chậm rãi nhấm một ngụm cà phê cô pha, ánh mắt hơi tối lại.
Để cô rời đi rồi sớm chiều ở chung với Hạ Tử An? Anh chưa ngu đến thế. Cho nên, dù nói gì cũng sẽ không thả cô đi.
“Tôi ở chỗ này chẳng có tác dụng gì? Anh nhìn tôi mà không thấy phiền à?” Ôn Ninh bất đắc dĩ vô cùng.
Rõ ràng, anh chán ghét cô, ghét cả đứa bé trong bụng cô. Nếu sau này con lớn lên một chút, thì ai biết anh ta lại thế nào?
“Tôi đã nói, việc bàn giao công việc của cô hoàn tất thì cô có thể đi. Chẳng lẽ, cô muốn trong lý lịch của mình bị bỏ thêm một tội danh lơ là nhiệm vụ?”
Nghe anh nói thế thì Ôn Ninh thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể hậm hực đi ra ngoài.
Lưu Mộng Tuyết cầm tài liệu đi tới, không khỏi hưng phấn mà ấn nút thang máy.
Cô ta mới vào công ty được một thời gian nhưng căn bản không có cơ hội nào tới gần Lục Tấn Uyên, chứ đừng nói tới việc cùng anh bồi dưỡng tình cảm.
Hôm nay, bộ phận nhân sự muốn đưa tài liệu tới. Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt Lục Tấn Uyên, cô ta đã nhanh nhẹn ôm phần việc này vào người.
Lần này, nhất định phải thành công trong một lần.
“Ôn Ninh? Sao chị lại ở tầng chót?” Kết quả, cô ta lại nhìn thấy Ôn Ninh, trong lòng liền có một loại dự cảm không lành.
Tầng cao nhất là địa bàn của Lục Tấn Uyên, bình thường sẽ không có người đi lên.
“Tôi quét dọn vệ sinh ở chỗ này.”
Ôn Ninh nói. Lưu Mộng Tuyết nhìn thoáng qua cây chổi trên tay cô thì khinh thường trong lòng.
Thì ra là một nhân viên vệ sinh, trách không được làm việc có chút kỳ kỳ quái quái.
“Tổng giám đốc Lục có ở đây không? Tôi tới đưa tài liệu.”
Ôn Ninh chỉ chỉ vị trí văn phòng. Lưu Mộng Tuyết kiêu ngạo nói tiếng cảm ơn rồi lắc mông đi tới.
Ôn Ninh nhìn cách ăn mặc của cô ta thì nhíu mày. Chẳng lẽ, cô ta mặc như vậy là muốn quyến rũ Lục Tấn Uyên?
Ở tập đoàn Lục thị, trước nay không thiếu người mơ tưởng có một tình yêu lãng mạn với Lục Tấn Uyên. Nhưng mà chữ từng có ai dám nghênh ngang gây sự như vậy.
Dựa vào tính của Lục Tấn Uyên, chọc tới anh thì anh sẽ làm cho kẻ đó không còn đường lui.
Nghĩ tới hai người cũng coi như là có quen biết, Ôn Ninh đi theo tính nhắc nhở cô đừng làm con thiêu thân. Nhưng khi cô đuổi tới nơi thì đã thấy Lưu Mộng Tuyết đi vào trong phòng của Lục Tấn Uyên.
Lưu Mộng Tuyết vừa vào cửa thì thấy anh đang ngồi dựa trên ghế, mắt nhắm lại, tay xoa xoa huyệt thái dương.
Cho dù bị tay che khuất nửa gương mặt, Lục Tấn Uyên vẫn tỏa ra sức hấp dẫn chí mạng của đàn ông. Nhất là khi lông mày anh cau lại làm cho anh mất đi mấy phần lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần, nhiều hơn mấy phần khói lửa.
Lưu Mộng Tuyết không khỏi thả nhẹ bước chân, đi qua, giúp anh mát xa vùng trán.
Trước kia Lưu Mộng Tuyết cũng học qua một chút kỹ năng xoa bóp, cho nên lực đạp vừa phải làm cho cơn đau đầu do mệt mỏi của Lục Tấn Uyên dịu đi không ít, vẻ mặt lạnh lẽo cũng nhu hòa lại.
Ôn Ninh nhìn một cảnh như vậy thì trong lòng không biết có cảm xúc gì.
Thì ra, Lục Tấn Uyên thích loại phụ nữ như vậy, biết nhìn mặt nói chuyện, cẩn thận hầu hạ.
Ôn Ninh phát hiện ra có một tia cảm xúc không tên, cô liền lắc đầu. Vẫn là Lưu Mộng Tuyết lợi hại, xem ra cô không cần bận tâm rồi.
Có người đẹp ở bên, có lẽ Lục Tấn Uyên sẽ sớm thả cô đi.
Nghĩ vậy, Ôn Ninh liền rời đi.