Ánh mắt ấy khiến trong lòng Mộ Yên Nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng chuyện như vậy cô không thể nói ra, chỉ đành mạnh mẽ cất giữ trong lòng một cách đầy khó chịu, mỉm cười đi tới, khoác vào cánh tay của Lục Tấn Uyên: “Nghi lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi nào.”
Bị bất ngờ tiếp xúc thân mật như vậy, Lục Tấn Uyên lập tức muốn đẩy cô ra, nhưng đã bị cánh nhà báo điên cuồng chụp hình, phía sau anh đôi mắt của Diệp Uyển Tĩnh lại sáng quắc lên, anh cố gắng kiềm chế, từng bước đi đến trung tâm hội trường dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
“Mộ Yên Nhiên, hôm đó cô động vào điện thoại của tôi phải không?”
Lục Tấn Uyên chỉ cần nghĩ sơ qua một chút là đã có thể đoán được ai làm ra loại chuyện vô vị này, đối với Mộ Yên Nhiên, ngoại trừ không quan tâm ra, anh còn cảm thấy có chút chán ghét.
Chưa được bao lâu mà người phụ nữ hiền lành, cao quý trong mắt anh lại thành ra bộ dạng như thế này.
“Anh đang nói cái gì vậy? Em… nghe không hiểu.”
Mộ Yên Nhiên đương nhiên biết rõ anh nói đến chuyện gì, nhưng lại vẫn tỏ ra dáng vẻ ngây thơ, giả vờ không biết gì về những lời mà Lục Tấn Uyên vừa nói.
“Tôi nói gì thì cô hiểu rõ mà.”
Lục Tấn Uyên nhìn thấy sự bối rối chợt lóe trong ánh mắt cô rồi nhanh chóng biến mất, trong lòng càng khẳng định hơn Mộ Yên Nhiên đã không ít lần làm chuyện mờ ám sau lưng anh.
Người phụ nữ này là người bạn đời mà người nhà họ Lục và mẹ anh đã dày công chọn ra sao?
Cuối cùng, tất cả cũng chỉ là vì lợi ích gia tộc mà thôi.
“Tấn Uyên, anh có chút thành kiến với em phải không, em thật sự..”
Mộ Yên Nhiên muốn giải thích nhưng Lục Tấn Uyên lại xua tay: “Không cần giải thích, tôi không muốn nghe.”
Cơ thể Mộ Yên Nhiên nhịn không được mà thoáng run rẩy, may mà lễ phục của cô ta rất dày và nặng nên đã che giấu được khoảnh khắc thất thổ vừa rồi. Ánh mắt ban nãy của Lục Tấn Uyên rất đáng sợ, từ trước đến nay cô chưa từng thấy anh như thế bao giờ, vô cùng lạnh lùng và cũng hết sức phẫn nộ, giống như sự phẫn nộ của một loài thú hoang dã.
Tương lai sau này của cô ta sẽ ra sao đây?
Luồng suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Mộ Yên Nhiên, không biết rốt cuộc việc mình dồn phí hết tâm huyết để được gả cho Lục Tấn Uyên là đúng hay sai.
Trong lúc cô ta còn đang sững sờ thì Lục Tấn Uyên đã dắt cô ta lên sân khấu.
Mộ Yên Nhiên cố gắng ổn định lại tinh thần, khiến bản thân bình tĩnh lại, cô không thể lộ ra sơ hở, đây là thời khắc quan trọng nhất đời người con gái, cô cần phải xinh đẹp, cần phải thể hiện sự hoàn mỹ của mình.
Cặp đôi cô dâu chú rể nhận lời chúc phúc từ tất cả mọi người, nhưng hai người lại đều có tâm sự của riêng mình, thậm chí ngay cả một lần nhìn nhau thân mật cũng không có.
Người ngoài không hề phát hiện ra bầu không khí kỳ quái ấy, bọn họ đều đang ca tụng cặp đôi này là duyên trời định, môn đăng hộ đối, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng ba mẹ Mộ Yên Nhiên lại phát hiện ra có chỗ không ổn.
Ngày trọng đại trong đời như vậy mà trong mắt đứa con gái của mình lại không hề có chút vui sướng, thật sự không bình thường, nhìn sang dáng vẻ của con rể thì lại giống như một núi băng vậy, tàn nhẫn muốn đứng cách xa người khác cả ngàn dặm.
Tương lai, hai đứa này có thể sống hạnh phúc không?
“Bà Lục, có phải Lục Tấn Uyên… tâm tình không vui?” Ba mẹ của Mộ Yên Nhiên không kìm lòng được mà tìm đến Diệp Uyển Tĩnh, vẫn còn đang đứng trước mặt mọi người mà thái độ của Lục Tấn Uyên còn lạnh lùng như vậy, nếu như không có ai thì chẳng phải con gái của bọn họ phải chịu đủ mọi loại oan ức hay sao?
Mặc dù nhà họ Mộ đã khác xưa, Mộ Yên Nhiên gả cho Lục Tấn Uyên có chút trèo cao, nhưng dù gì người làm cha làm mẹ vẫn không thể nhìn con gái của mình chịu oan ức như vậy.
“Thằng bé… hôm nay có chút không thoải mái, đừng lo, tương lai thằng bé sẽ đối xử tốt với Yên Nhiên, con trai tôi, tôi hiểu, lâu rồi không yêu đương, ban đầu không dám thân với con gái, qua thời gian dài sẽ tự nhiên tốt lên thôi.”
Diệp Uyển Tĩnh nắm chặt túi xách trong tay, đương nhiên bà biết cụ thể xảy ra chuyện gì, biểu hiện của Lục Tấn Uyên như vậy, giống như đang tát vào mặt bà.
Tuy nhiên, bây giờ đang là cao trào của buổi lễ, có biết nhiều người nhìn vào, bà cũng không thể nói, nhưng lại giận cá chém thớt, mang cơn giận đổ lên người Ôn Ninh đang cách xa ngàn dặm kia.
Nếu như không phải vì con đàn bà đó…
Vẻ mặt của Diệp Uyển Tĩnh có chút dữ tợn, bà tìm đến camera man ghi hình toàn bộ trong buổi lễ đính hôn lần này, lấy đi hình ảnh và video, gửi cho bác sĩ đang chăm sóc Ôn Ninh trên hòn đảo không người.
“Bà chủ, đây là?”
Trên hòn đảo hoang, bây giờ đang là buổi chiều, Ôn Ninh vừa mới ngủ dậy, bác sĩ đang đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
“Đưa cho cô ta xem.” Suy nghĩ của Diệp.
Uyển Tĩnh rất đơn giản.
Để cho Ôn Ninh xem thế nào là duyên trời định, trai tài gái sắc, làm như vậy cô ta sẽ hoàn toàn mất hết hy vọng.
“Làm thế này có quá…”
Bác sĩ có chút không nỡ, khiến cho người phụ nữ đang mang thai nhìn thấy ba của con mình cùng một người phụ nữ khác tiến vào lễ đường đính hôn, làm vậy thật sự quá tàn nhẫn.
“Anh nói cái gì?”
Diệp Uyển Tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu như anh đồng cảm với cô ta, vậy thì tôi không ngại đổi một người khác đến thay thế công việc của anh.”
Đắc tội với người nhà họ Lục, sau này tìm việc rất khó khăn, bác sĩ đành bất đắc dĩ, anh gọi người giúp việc mang đoạn video Diệp Uyển Tĩnh gửi đến phát lên màn hình chỉ như vậy, nếu như Ôn Ninh không đi ra ngoài như lời cô ấy nói, thì cũng có thể không nhìn thấy.
Cũng sẽ không khiến anh có cảm giác tội lỗi.
“Vẻ mặt của anh thật kỳ lạ.”
Ôn Ninh nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt bất thường của bác sĩ: “Chẳng lẽ đứa bé có vấn đề gì sao?”
Mấy ngày nay, Ôn Ninh không làm chuyện khác, chỉ ở đây dưỡng thai một cách nhàm chán, cô muốn bỏ trốn, nhưng cuối cùng lại không có cách nào, nên đành yên lặng ở đây chờ đợi.
Cho nên, toàn bộ cuộc sống của hiện giờ chủ yếu đều đặt hết lên đứa bé, đối với bất cứ chuyện gì gây hại cho con, cô đều vô cùng để tâm.
“Không… Đứa bé rất khỏe mạnh, cô Ôn, không cần lo lắng.”
Bác sĩ ấp úng nói: “Hôm nay, nếu như: không có chuyện gì, xin cô đừng ra ngoài.”
Ôn Ninh càng thêm hoài nghi, mỗi ngày cô đều muốn ra ngoài tản bộ, đây cũng là yêu cầu của bác sĩ, nếu như cứ nằm mãi trên giường không hoạt động, đến lúc sinh con sẽ có chút khó khăn.
Hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Ôn Ninh cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, ngay lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Đây là đảo hoang, không có tín hiệu, không có wifi, cuộc sống rất vô vị, mặc dù ở trong nhà có trang bị rạp chiếu phim, nhưng cô chỉ nghe được vài bản nhạc nhẹ nhàng, bây giờ có thể dễ dàng nhận thấy, tiếng động ở bên ngoài rất khác.
Hình như, còn có tiếng người nói chuyện?