Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 226




Lục Tấn Uyên không hề dùng nhiều sức nhưng Ôn Ninh vẫn có thể cảm thấy từng cơn đau từ chỗ hai người tiếp xúc ngấm sâu vào ngực, đau đến mức khiến cô không thể hô hấp bình thường được nữa.

Một vài động tác đơn giản đã giúp cô nhận ra hiện thực rằng bây giờ, người mà Lục Tấn Uyên đang bảo vệ không phải là cô mà là một người con gái khác.

Điều này đối với cô mà nói có thể chỉ là một hành động nhất thời, chỉ là một cái cử động của ngón tay nhưng lúc đầu cô lại coi đó là tấm lòng chân thành của anh ấy.

Bây giờ thì sao? Bây giờ cô mới nhận ra rằng tất cả những điều ấy chỉ là hành động bố thí của mấy người cao cao tại thượng. Cô tự thấy bản thân đúng như lời Ôn Khải Mặc nói, cô chỉ là món đồ chơi mà Lục Tấn Uyên đùa giỡn trong những tràng vỗ tay của mọi người.

Cô dần dần buông tay, vốn dĩ cánh tay đã nâng lên rồi thì không thể hạ xuống.

Có nên tiếp tục níu kéo hay không?

Còn gì để níu kéo sao?

Một người đàn ông hay thay lòng đối dạ? Không đúng, hoặc là, từ trước đến giờ anh đối với cô chỉ là chơi đùa. Chỉ là một mình cô tự lún quá sâu vào màn kịch này. Cô còn đang chờ đợi điều gì nữa?

Đến cuối cùng, Lục Tấn Uyên sẽ cưới một cô gái giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Đó mới là thế giới của anh.

Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà bật cười, nước mắt chảy trôi trên gương mặt cô. Da thịt nóng hổi vừa này như muốn làm bỏng cô, giờ phút này, nó cũng nguội lạnh mất rồi.

“Bỏ tay tôi ra”

Ôn Ninh nhẹ giọng nói. Lục Tấn Uyên thoáng ngạc nhiên. Giọng nói của cô thật bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh này không làm anh cảm thấy như trút được gánh nặng mà ngược lại, nó khiến anh cảm thấy rất bất an.

“Sau này, tôi sẽ không làm những chuyện khiến anh không vui nữa. Nên buông tay tôi ra đi.”

Ôn Ninh thì thầm nói. Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến người khác không thể không đồng ý.

Lục Tấn Uyên bất giác buông tay, Ôn Ninh lùi lại một bước, một lần nữa liếc mắt nhìn về phía cặp trai gái đang đứng trước mặt mình.

Chà, người con gái này trẻ trung xinh đẹp, thoạt nhìn qua thì đúng là kiểu con gái mới tốt nghiệp đại học, tươi tắn, non nớt như mầm xanh, dù không trang điểm nhưng cũng xinh đẹp động lòng người.

So sánh với cô của hiện tại, cả ngày không trang điểm, còn mang theo một cái bụng to, đương nhiên so ra thì cô gái kia xinh đẹp hơn nhiều. Nếu như cô là đàn ông, cô chắc chắn cũng thích những người con gái như vậy.

Ha ha.

Ôn Ninh giống như đang muốn khắc sâu cảnh tượng này vào tâm trí. Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, sau đó nhìn Lục Tấn Uyên: “Anh Lục đây đã tìm được niềm vui mới rồi, thì tôi cũng không dám làm phiền nữa.”



“Cám ơn sự giúp đỡ của anh trong thời gian qua, Tôi sẽ nhanh chóng đưa mẹ tôi đi tìm chỗ ở mới, không làm phiền anh nữa.”

Nói xong, Ôn Ninh quay người muốn rời đi.

Cô không muốn ở lại nơi đã khiến trái tim cô tan nát, khiến danh dự cô bị vỡ vụn một phút một giây nào nữa. Bóng dáng của người phụ nữ, mảnh khảnh nhưng rất cương quyết.

Rõ ràng đây là kết quả mà Lục Tấn Uyên mong đợi, nhưng nhìn cô rời đi, trái tim anh vẫn đau nhói. Anh không ý thức được mà chạy đuổi theo, nắm lấy tay của Ôn Ninh, anh nói: “Em nói gì đó? Anh đã bao giờ nói là cô phải chuyển đi chưa?”

Hiện tại cô đang mang thai, làm sao có thể tự nuôi sống được bản thân, chưa nói gì đến Bạch Linh Ngọc đang bị bệnh.

“Lẽ nào tôi còn mặt dày tiêu tiền của anh hay sao? Xin lỗi, dù tôi nghèo nhưng tôi vẫn có lòng tự trong. Hơn nữa, việc sau này tôi sống như thế nào là việc của tôi.”

Lúc này Ôn Ninh cảm thấy thật mia mai. Bàn tay của Lục Tấn Uyên vẫn ấm áp như vậy, nhưng bây giời đối với cô mà nói, sự ấm áp ấy không khác gì dung nham đang thiêu đốt da thịt cô, làm trái tim cô đau nhói.

Đây đang là cảnh tượng gì đây?

Rõ ràng là không cần cô nữa, mà còn làm ra vẻ tình sâu nghĩa nặng như thế này cho ai xem?

Lẽ nào là để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình?

“Không được.” Lục Tấn Uyên nằm chặt tay. “Anh không đồng ý với những gì em vừa nói. Em cho rằng anh cần mấy đồng tiền đó sao?”

Nếu như Ôn Ninh không nhận sự giúp đỡ của anh, như vậy sự nhẫn nại của anh bây giờ chả còn ý nghĩa gì cả.

Giờ phút này, anh buộc phải bảo đảm sự an toàn và sức khỏe cho Ôn Ninh, như vậy anh mới có thể suy nghĩ đến việc khác.

Ôn Ninh mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút chua chát. Cô phát hiện thì ra từ trước tới giờ cô chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của Lục Tấn Uyên.

Lúc cô muốn bên cạnh anh, anh lại hắt hủi, muốn cô tránh xa anh.

Nay cô rời đi theo đúng ý nguyện của anh, anh lại không đồng ý.

Có phải cách cô rời đi làm tổn hại danh dự cậu chủ nhà giàu cao cao tự tại của anh?

Không cam tâm, Ôn Ninh hất cánh tay của Lục Tấn Uyên ra: “Không cần phải lo lắng, cha của đứa bé trong bụng tôi sẽ chăm sóc cho tôi.”

“Anh cứ tiếp tục giúp đỡ tôi như vậy, không chỉ là bạn gái nhỏ của anh cảm thấy khó chịu, mà anh ấy cũng sẽ không vui.”



Ôn Ninh cố gắng chịu đựng, nói ra những lời này, kết quả xét nghiệm quan hệ cha con trong tay cô, đột nhiên biến thành sự mỉa mai sâu sắc đối với cô, khiến cô kiệt quệ của về thể xác lẫn tinh thần.

Có lẽ đây là hậu quả mà cô đáng phải nhận.

Sắc mặt của Lục Tấn Uyên đột nhiên tối sầm lại: “Ôn Ninh…”

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói. Cô còn từng nghĩ đến việc sống chung với người đàn ông vô trách nhiệm kia, lẽ nào tận sâu trong lòng, cô vẫn còn yêu người ấy?

Trong bầu không khí căng thẳng của hai người, Tôn Phỉ Nhi đứng từ xa nghe chuyện cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.

Người phụ nữ đang mang thai này đúng là không biết xấu hổ, ngài Lục đối với cô ta tận tình tận nghĩa như vậy mà cô ta còn dám mang thai con của người đàn ông khác, rồi lại còn đến quấy rầy ngài Lục.

“Ngài Lục..” Tôn Phỉ Nhi tiến lại gần, giọng nói của cô ta khiến Ôn Ninh bừng tỉnh.

“Nhìn đi, tôi và anh cứ tiếp tục làm phiền nhau như thế này sẽ có người không vui đâu, sau này giữa hai chúng ta không còn quan hệ gì cả, tôi sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của anh, cũng mong anh… từ nay hãy quên đi sự xuất hiện của tôi trong cuộc đời anh.”

Nói xong, Ôn Ninh lập tức rời đi.

Lục Tấn Uyên định đuổi theo, Tôn Phi Nhi giữ anh ta lại. “Ngài Lục, người phụ nữ như vậy không xứng đáng được anh giúp đỡ đâu, anh không thể…”

Lục Tấn Uyên cảm thấy khó chịu, liền đẩy Tôn Phỉ Nhi xuống đất: “Cô dựa vào cái gì nói cô ấy không xứng đáng? Cô là cái thá gì?”

Tôn Phỉ Nhi ngã lăn ra đất. Khi say, Lục Tấn Uyên ra tay rất mạnh khiến cả người cô ta đau nhức, nhưng cô ta vẫn cố chấp túm lấy gấu quần của Lục Tấn Uyên. “Tôi không là cái gì cả, nhưng anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không thể đứng yên nhìn anh bị cô ta ức hiếp.”

Hai người giằng co nhau, cứ thế, bóng dáng của Ôn Ninh cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt của Lục Tấn Uyên.

Ngay lúc này đây, người đàn ông cảm thấy trong lòng trống vắng như mất mát đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Cảm giấc bất lực quấn lấy anh, khiến anh mất đi sự phản kháng ban đầu.

Tôn Phỉ Nhi thấy Lục Tấn Uyên đã bình tĩnh lại, liền đứng dậy nói: “Để tôi đưa anh lên.”

Lục Tấn Uyên cũng không còn suy nghĩ đuổi cô ta đi. Trong đầu anh chỉ còn cảnh tượng khi Ôn Ninh rời đi, tuyệt vọng, dứt khoát, và cả những lời cô nói.

Đáng chết..

Người con gái này, sao lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy, ban đầu không phải vì thứ nghiệt chủng trong bụng của cô mà đến anh cô còn dám đối kháng không chịu khuất phục hay sao?

Tai sao lần này, trước mặt anh, cô lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy?