Hôm nay Tuyết Nguyệt trở về nhà mẹ để thăm mọi người, vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một đứa bé
" Nín đi, mẹ thương nha "
" Con muốn ba, oa oa con muốn ba "
" Mẹ, what??" Từ khi nào Cát Vy lại có một đứa con lớn như vậy
Cát Vy tức giận quát " Nín ngay, nếu đã đi theo mẹ rồi, thì đừng bao giờ nhắc đến ba con"
" Oa oa mẹ không thương con huhu, chỉ có ba thương con thôi "
" Chuyện gì vậy?" Tuyết Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng hỏi
Mẹ cô nói " Đây là con trai của Cát Vy "
" Cát Vy vẫn chưa có chồng mà mẹ " Đùa với cô chắc, Cát Vy vẫn chưa có chồng thì làm sao có con được
" Đó là sự thật, bây giờ mọi người cũng mới biết " Cô đi tới chỗ đứa bé " Cậu bé, con tên gì?"
" Con tên Chu Đại Hàn "
" Chu Đại Hàn, sao lại cảm thấy cái tên này có gì đó rất quen" cô nhìn chằm chằm vào đứa bé " Cậu bé, trông con rất giống 1 người thân của cô nha "
Tuyết Nguyệt suy nghĩ " Trên đời này sao lại có sự trùng hợp đến như vậy, Chu Đại Hàn, Chu Đại Minh. Kể cả khuôn mặt cũng có vài nét giống nhau. Rốt cuộc ba đứa bé này là ai có khi nào là Đại Minh, không thể nào rõ ràng Cát Vy và Đại Minh đâu có quen nhau "
Đứa bé mít ướt nói " Người ta nói con rất giống baba nha"
Cô xoa đầu cậu bé " Tiểu Hàn nói cho cô biết đi ba con là ai "
" Baba con là Chu Đại... " lời còn chưa nói xong đã bị Cát Vy xen vào
" Tiểu Hàn mẹ đã nói rồi con không có ba "
Cô nhìn Cát Vy giống như đang muốn biết Cát Vy đang suy nghĩ điều gì, tại sao lại không cho Tiểu Hàn nhắc đến ba mình
Sau khi ăn cơm xong Tuyết Nguyệt đi lên gọi Cát Vy xuống ăn tráng miệng, vừa tới ngay hành lang đã nghe tiếng oán trách của Cát Vy
Nhưng cô chỉ nghe được tiếng của Cát Vy không nghe được người trong điện thoại đang nói gì
" Nó không phải con anh, Tiểu Hàn do tôi sinh ra, anh không có quyền đem nó đi "
"....."
" Không, tôi sẽ không trở về bên anh, tôi cho anh quá nhiều cơ hội rồi "
"......"
" Chu Đại Minh anh có biết tôi yêu anh đến mức nào không. Đã 4 năm rồi tại sao anh không chịu quên người con gái ấy, tại sao vậy hả "
" Chu Đại Minh " cái tên này vừa được thốt ra đã khiến Tuyết Nguyệt giật mình. Không ngờ những gì cô suy nghĩ lại đúng như vậy
"....."
"Tôi không còn gì để nói với anh, tạm biệt " sau khi cúp máy là một không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Một lúc sau mới nghe thấy tiếng nức nở vang trong phòng