Cô Vợ Kém 15 Tuổi Của Ngài Triệu

Chương 35: Trúng đạn




Tối hôm đó, Triệu Triết đến nhà Mộng Khiết. Triệu Triết bước vào thì thấy Lục Tuân đang ngồi trên sofa xem tin tức, anh bước tới hỏi" Mộng Khiết đâu"

Lục Tuân liếc anh một cái " Kiếm con gái tớ làm gì"

Triệu Triết thản nhiên thản nhiên trả lời " Mộng Khiết mời tôi đi ăn". Lục Tuân định nói gì đó thì Mộng Khiết từ thang máy bước ra " Anh tới rồi sao"

Triệu Triết gật đầu đứng dậy đi tới nắm tay Mộng Khiết rồi quay qua nhìn Lục Tuân" Chúng tôi đi đây. Tạm biệt"

Tại nhà hàng Vies…

Mộng Khiết và anh vào một căn phòng vipp đã đặt trước. Anh bước vào tinh tế kéo ghế cho Mộng Khiết. Mộng Khiết khẽ cười ngồi xuống " Cảm ơn anh"

Triệu Triết không nói cũng ngồi xuống ở đối diện. Đồ ăn cũng được đem lên đầy đủ. Triệu Triết rót rượu rồi nâng ly lên " Chúc mừng em đã hoàn thành dự án rất xuất sắc "

Mộng Khiết cũng cụng ly lại với anh " Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa"

Đang ăn uống thì đột nhiên điện thoại của Triệu Triết reng lên. Triệu Triết bắt máy nghe thì sắc mặt đột nhiên lạnh đi. Mộng Khiết tinh ý nhận ra " Có chuyện gì vậy anh"

Triệu Triết tắt điện thoại nói " Trong bang gặp rắc rối, anh phải về bang một chuyến. Xin lỗi em nhưng bây giờ anh phải đi"

Mộng Khiết đứng dậy " Không sao nhưng mà em cũng muốn đi theo. Có được không?"

Triệu Triết suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý " Ừm"

////

Tại bang Thiên Cơ…

Xe của Triệu Triết lái vào cổng, Triệu Triết vòng qua mở cửa cho Mộng Khiết. Những thuộc hạ thấy có một người con gái xuất hiện thì cũng khá bất ngờ.

Vào trong phòng họp đã thấy đầy đủ mọi người. Triệu Triết đi lại ngồi ở giữa và Mộng Khiết thì ngồi kế Ngọc Mai.

Mộng Khiết kều Ngọc Mai một cái " Có chuyện gì vậy mẹ nhỏ"

Ngọc Mai quay qua trả lời " Hàng của chúng ta bị cắp trên đường di chuyển"

Mộng Khiết bất ngờ hỏi lại " Thật sao" Ngọc Mai không trả lời chỉ gật đầu.

Triệu Triết ngồi ở giữa híp mắt nói " Đơn hàng này của chúng ta chỉ có trong nội bộ biết tại sao lại lộ hành tung để bị cướp"

Lục Tuân đang trầm ngâm cũng lên tiếng " Không lẽ là có nội gián sao"

Mặc Thanh cũng lên tiếng " Nói là nội bộ nhưng chỉ có bên trực tiếp vận chuyển mới biết. Chắc chắn một trong số họ là nội gián"

Đình Ngạo lúc này mới nhìn Triệu Thiên lên tiếng " Này Thiên, cậu có nhớ hôm tớ rủ cậu đi nhậu không. Cậu có chỉ tôi một người trong bên vận chuyển lén la lén lút ra ngoài không "

Triệu Thiên lúc này đập bàn một cái " A, đúng rồi nhưng mà tôi cũng không thấy rõ mặt chỉ nhớ trên mặt có một vết sẹo"

Triệu Triết gật đầu " Được rồi, Đình Ngạo cậu hãy điều tra người đó rồi chúng ta sẽ tạo ra một chuyến giao hàng giả để vạch trần hắn".

Lục Tuân lúc này lại nhìn Mộng Khiết rồi quay qua nói với Triệu Triết " Coi như việc này xong, nhưng mà cậu dắt con gái tớ tới đây làm gì vậy"

Triệu Triết ngả lưng về sau thản nhiên trả lời " Cô ấy là chủ mẫu tương lai của Triệu gia và Thiên Cơ, xuất hiện ở đây là chuyện bình thường mà"

Mộng Khiết ngại ngùng trừng mắt với anh " Im miệng ". Triệu Triết liền im bặt làm cho mọi người một trận cười to.

3 ngày sau…

Hôm nay là chuyến giao hàng tìm ra nội gián. Đúng như dự đoán thì nội gián là người lén lút hôm bữa. Sau khi điều tra thì anh ta là Hạ Minh là thuộc hạ chuyên vận chuyển hàng đi xa.

Tới giờ lên tàu, Triệu Triết, Lục Tuân,Mặc Thanh, Ngọc Mai, Đình Ngạo và còn thêm Mộng Khiết cũng theo lên tàu làm Hạ Minh giật mình “Mọi người cũng đi sao”

Lục Tuân gật đầu rồi hỏi lại " Không được sao". Hạ Minh liền lắc đầu " Thuộc hạ chỉ hơi bất ngờ "

Đi được nữa đường thì bị các tàu khác chặn lại. Triệu Triết khẽ nhếch mép " Không ngờ lại gấp gáp như vậy". Lục Tuân cũng giở giọng kinh bỉ " Sắp có kịch hay để coi rồi"

Đình Ngạo ra ngoài xem thử thì thấy người cướp là bang Long Xương liền vào trong nói cho Triệu Triết " Lão đại là người của Long Xương"

Mặc Thanh giở giọng chế giễu " Thì ra là Long Xương, hắn ta thật không biết ở đây ai mới là vua sao"

Triệu Triết không lên tiếng mà chỉ nhếch mép ôm Mộng Khiết bước ra. Vừa bước ra anh đã giở giọng dường như không biết chuyện gì " Không biết ai đã chặn đường của chúng tôi vậy"

Tịch Du - lão đại Long Xương bất ngờ khi thấy tất cả trụ cột chính của Thiên Cơ đều ở đây nhưng tự tin đã nắm chắc phần thắng nên kiêu ngạo đáp " Ô là Triệu lão đại sao, đông vui quá nhỉ"

Triệu Triết không nhìn trả lời " Không biết Tịch Du ngươi tại sao lại chặn đường của tôi"

Tịch Du thản nhiên đáp " Cướp hàng đó"

Triệu Triết không chút bất ngờ mà vô cùng bình thản " Vậy sao"

Nghe lời nói và thái độ hờ hững của Triệu Triết hoài nghi hỏi " Ý của mày là gì"

Triệu Triết chỉ đám thuộc hạ của hắn đều bị bên anh bắt nói" Là vậy đó". Rồi tên thuộc hạ thân cận của Tịch Du báo tất cả hàng đều là giả.

Tịch Du nhìn thấy thì tức giận quát lên " Thì ra là mày đã biết tất cả sao "

Triệu Triết vẫn hờ hững đáp " Nếu không biết thì tôi sẽ không xứng với danh xưng ông trùm thế giới ngầm. Danh xưng này không phải chỉ là lời nói đâu Tịch lão đại"

Tịch Du lúc này tức giận đã đến đỉnh điểm liền rút súng ra bắn về phía Triệu Triết.

Triệu Triết đã nhìn thấy nhưng lúc định tránh đi thì bỗng một thân ảnh nhào qua người anh, thì ra là Mộng Khiết đã chắn cho anh.

Lục Tuân thấy vậy liền rút súng bắn Tịch Du một cái ngay mi tâm làm hắn chết tại chỗ.

Triệu Triết ôm Mộng Khiết nói với Mặc Thanh " Mau mau gọi Triệu Thiên lái trực thăng đến đây gấp"

15 phút sau, Mộng Khiết đã được đưa lên trực thăng về bệnh viện.

Mộng Khiết đã được đưa vào cấp cứu, mọi người ở ngoài đều lo lắng cho cô. Triệu Triết đang rất hối hận vì đã mềm lòng cho cô đi theo. Đáng lẽ ra anh có thể né được đường đạn đó nhưng không ngờ Mộng Khiết lại chắn cho anh.

Lúc này, bác sĩ cũng đã bước ra. Triệu Triết liền đứng dậy đi lại hỏi " Bác sĩ, cô ấy có sao không "

Bác sĩ lắc đầu " Bệnh nhân đã ổn, viên đạn không rơi vào chỗ nguy hiểm, có thể sẽ tỉnh dây vào chiều nay."

Triệu Triết gật đầu " Cảm ơn bác sĩ, khi nào tôi có thể vào thăm cô ấy vậy"

Bác sĩ " Đợi bệnh nhân về phòng hồi sức là có thể vào"

Lục Tuân bước tới " Cậu về tắm rửa đi, áo cậu dính máu con bé kìa"

Triệu Triết gật đầu " Được rồi, chiều tớ sẽ vào"

Sau 5 tiếng hôn mê do tác dụng của thuốc thì Mộng Khiết đã tỉnh dậy. Lục Tuân liền trách con gái mình " Sao con ngu ngốc đỡ cho cậu ta vậy để giờ nằm một đống vầy nè"

Mộng Khiết yếu ớt trả lời " Con chỉ làm theo con tim thôi"

Lục Tuân lườm nguýt cô rồi lắc đầu. Triệu Triết cũng đã vô tới, thấy Mộng Khiết tỉnh anh rất mừng. Triệu Triết mở miệng trách cứ cô " Sau này không có làm việc nguy hiểm như thế nữa"

Mộng Khiết nhăn mặt " Việc nguy hiểm của em là cứu anh đó"

Triệu Triết nghiêm mặt " Nhưng anh không muốn em bị thương với lại anh có thể né được"

Mộng Khiết tỏ thái độ buồn bã " Sau này không thèm quan tâm tới anh nữa. Mà anh này, em có thể xin một chuyện không"

Triệu Triết gật đầu, Mộng Khiết nói tiếp " Anh cho em học võ nha "

Triệu Triết gật đầu " Cũng được nhưng bây giờ em phải nghĩ ngơi cho khỏe đã"