Thi Hạ đang uống canh thì nhận được bức ảnh Lục Hinh Lâm gửi đến, ngay lập tức cô không còn tâm trạng ăn uống.
Vợ đang bị thương nằm ở nhà, vậy mà Lệ Cảnh Diễn vẫn đang ôm mối tình đầu của mình trong bệnh viện.
Lệ Cảnh Dương đang ngồi ở ghế sofa đối diện nhìn di động, bỗng nhiên thấy vẻ mặt Thi Hạ có gì đó không đúng.
"Hạ Hạ, chị sao thế?"
Thi Hạ ho khan hai tiếng, cố giấu cảm xúc của mình đi.
"Đúng rồi, không phải cậu nói hôm nay có buổi biểu diễn à?" Cô cố gắng thay đổi chủ đề.
Dù sao thì chuyện buổi biểu diễn là chuyện mấy hôm trước Lệ Cảnh Dương nói với cô.
Thi Hạ nhớ kĩ thời gian, rõ ràng là hôm nay, nhưng giờ Lệ Cảnh Dương vẫn còn ngồi ở nhà!
Lệ Cảnh Dương giải thích: "Là thế này, đấy là một buổi biểu diễn ngoài trời, nhưng mà vì mưa lâu quá nên em bảo họ hoãn lại. Tốt nhất là hoãn đến khi nào chị bình phục hoàn toàn, đến lúc đấy chị có thể đến xem rồi."
Thi Hạ thở dài nhìn cánh tay mình, còn cả chân, tỏ vẻ hơi bất lực.
"Chân của tôi, cả tay nữa, sợ là phải tầm hai tháng mới lành được."
Lệ Cảnh Dương cười, hai tháng thôi mà, không sao.
"Vậy em chờ chị hai tháng."
Tô Giai Kỳ từ phòng bếp đi ra.
"Cảnh Dương, con qua đây giúp mẹ một tay, Cảnh Diễn vừa gọi điện về bảo về nhà ăn cơm."
"Vâng, chị dâu cứ ngồi đây đi."
Nhìn Lệ Cảnh Dương vào trong bếp, Thi Hạ mới nhìn lại ảnh chụp trong tay vài lần, càng xem càng thấy đau lòng.
Nhưng cô còn có thể làm gì khác...
Có tiếng mở cửa, Thi Hạ không lại, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, cô lặng lẽ cất di động đi.
Cô biết Lệ Cảnh Diễn đã về, nhưng cô coi như không nhìn thấy anh.
Tô Giai Kỳ thấy con trai đã về, vừa cười vừa gọi: "Con về rồi hả Cảnh Diễn, vừa đúng lúc ăn cơm."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thi Hạ, quan tâm hỏi han cô.
"Chân cô thế nào rồi?"
Thi Hạ gật đầu: "Vẫn ổn."
Trên mặt cô thậm chí không có một chút biểu cảm thừa thãi nào, bởi vì quá mệt mỏi.
Thấy mọi người đều đã đến bàn ăn, Thi Hạ càm đôi nạng bên cạnh, đang định đi qua.
Ai biết Lệ Cảnh Diễn đột nhiên bế cô lên.
"Anh..."
Cô chưa chuẩn bị gì đã bị anh đột ngột bế lên như vậy, giật hết cả mình.
"Tôi thấy cô đi bộ khó khăn quá." Lệ Cảnh Diễn nhìn lướt qua cô, nhẹ nhàng giải thích.
Tô Giai Kỳ ngồi ở bên kia vô cùng vui vẻ, không biết điều Cảnh Dương nói có phải sự thật không nhưng hiện tại bà nhìn ra rõ ràng con trai mình rất thích Thi Hạ.
Thế nên không cần biết mối quan hệ của bọn họ như thế nào, bà tin chắc sẽ từ từ khá hơn.
Biểu cảm trên mặt Thi Hạ hơi không được tự nhiên, cô không quen quá thân thiết với Lệ Cảnh Diễn như vậy trước mặt mọi người.
Thực ra mà nói cô cũng không bằng lòng lắm.
Nhưng mà Thi Hạ không chỉ bị thương ở chân mà còn bị thương ở tay phải nữa.
Vậy nên việc ăn uống cũng trở nên khó khăn.
Lệ Cảnh Diễn ngồi bên cạnh bỗng nhiên đặt đũa xuống.
Nghe thấy tiếng đũa đặt xuống bên cạnh, Thi Hạ sửng sốt, Lệ Cảnh Diễn sao vậy, không định ăn cơm sao?
"Tôi đút cho cô."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, mỉm cười lắc đầu.
"Không cần, tự tôi làm được."
"Cô chắc chắn là bây giờ cô có thể làm được chứ?" Lệ Cảnh Diễn liếc Thi Hạ một cái.
Thi Hạ nhận thấy mọi người trên bàn ăn đều đang nhìn cô, cô chỉ có thể cúi đầu xuống, ngượng ngùng gật đầu.
"Vậy thì... cảm ơn."
Lệ Cảnh Diễn đút một miếng, Thi Hạ ăn một miếng, nhưng cô cứ có giảm giác quái lạ.
"Chị dâu, chị đỏ mặt kìa." Lệ Cảnh Dương ngồi bên cạnh trêu cô.
Thi Hạ không chịu được giơ tay sờ má mình, càng xấu hổ hơn.
Nhưng hôm nay tâm trạng Lệ Cảnh Diễn có vẻ rất tốt.
Cơm nước xong xuôi, Lệ Cảnh Diễn lại bế Thi Hạ về phòng.
Thi Hạ nghi ngờ nếu còn tiếp tục như thế này thì một ngày nào đó cô nhất định sẽ biến thành một người béo.
Ăn uống vẫn coi như bình thường, điều quan trọng là bây giờ không vận động gì cả!
Lệ Cảnh Diễn đặt cô lên ghế sofa, sau đó đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ.
Thi Hạ nghĩ anh muốn đi tắm, nhưng lúc anh lôi ra lại là quần áo ngủ của cô, Thi Hạ càng không sao hiểu được.
Anh muốn làm gì?
Lệ Cảnh Diễn cầm quần áo của cô đến, sau đó cúi người bế cô lên.
Thi Hạ sững người, không phải anh bế đến nghiện rồi chứ!
"Anh làm cái gì vậy?" Cô vội vàng hỏi.
Lệ Cảnh Diễn nhìn cô một cái, nhẹ nhàng giải thích: "Bế cô đi tắm."
Thi Hạ vội vã đẩy anh ra, cả gương mặt đều biểu hiện sự chống cự.
"Tự tôi làm được."
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại làm như không nghe thấy lời cô nói.
Người phụ nữ này lần trước đã làm cho bản thân bị thương đến như thế mà vẫn còn cậy mạnh?
Thi Hạ đập Lệ Cảnh Diễn, khăng khăng nói: "Lệ Cảnh Diễn, anh đừng gây rối nữa!"
Thế là Lệ Cảnh Diễn cười đầy xấu xa, đặt cô lên giường, Thi Hạ càng căng thẳng.
Nhìn điệu cười không có ý tốt của anh, cô thấy không ổn chút nào.
"Lệ... Cảnh Diễn."
Thi Hạ đang định hỏi anh muốn làm gì thì anh bỗng nhiên đẩy ngã cô xuống.
"Lệ Cảnh Diễn, anh!"
Anh từng bước từng bước tới gần cô, sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm.
"Thi Hạ, nói thật đi, cô đang xấu hổ đúng không?"
Thi Hạ nghe anh nói thế càng lúng túng hơn, rõ ràng là anh cố ý. Mặc dù đang rất xấu hổ nhưng cô vẫn cố làm ra vẻ không phải.
"Lệ Cảnh Diễn, anh vô lại..."
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, có người định vào, Thi Hạ càng thêm căng thẳng.
"Có người gõ cửa." Thi Hạ vội vàng đẩy Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn cười, cọ lên mũi Thi Hạ, lúc này anh mới phát hiện thì ra người phụ nữ này cũng rất đáng yêu.
Mặc dù bên ngoài luôn cố tỏ ra lạnh lùng hời hợt.