Tô Giai Kỳ lúc này mới nhận ra có ai đó đang gọi cho mình.
Bà nhấc điện thoại lên, là Cảnh Diễn gọi đến.
Tô Giai Kỳ nhìn Cảnh Dương, giải thích: “Điện thoại của anh trai con.”
Nhưng sau khi nghe Lệ Cảnh Diễn nói, Tô Giai Kỳ lại trở nên kích động.
“Con nói cái gì, Thi Hạ lại bị gãy tay phải sao!”
Lệ Cảnh Dương ngồi bên cạnh nghe thấy mẹ mình nói như vậy cũng trợn mắt lên.
Chuyện gì đã xảy ra với nữ thần Hạ Hạ của bà vậy?
Tô Giai Kỳ thở dài, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, đừng nói gì cả. Nhanh chóng đưa Hạ Hạ về nhà, mẹ đến chăm sóc. Thực là, đứa trẻ vụng về, động tay động chân chuyện gì cũng làm không được.”
Mấy đứa trẻ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ, không đứa nào làm bà bớt lo lắng đi được sao.
Thấy Tô Giai Kỳ cúp máy, Lệ Cảnh Dương vội vàng chạy lại hỏi: “Hạ Hạ bị sao vậy?”
Tô Giai Kỳ thở dài, nhìn con trai mình.
“Anh trai con vừa nói Hạ Hạ lại bị thương ở cánh tay. Nha đầu cẩu thả này, sao lại không biết cách chăm sóc bản thân mình như vậy chứ.
Lệ Cảnh Dương còn lo lắng hơn.
“Mẹ, thế bây giờ thì sao? Tình hình bây giờ thế nào?”
Tô Giai Kỳ lại thở dài, liếc nhìn con trai mình, khuôn mặt có vài phần bất lực.
“Mẹ bảo anh trai con đưa Hạ Hạ về nhà trước rồi nói.”
Bà nói xong, muốn đi vào phòng chuẩn bị vài món ăn.
Hạ Hạ bây giờ đang bị thương, chắc chắn cần phải bổ sung dinh dưỡng.
Nhưng Tô Giai Kỳ vừa đi được hai bước, hình như lại nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đi đến trước mặt con trai thứ hai của mình.
“Đúng rồi, còn con nữa, tiểu tử thối, con phải giữ khoảng cách với chị dâu của con, biết chưa hả? Còn nữa, chuyện ngày hôm nay, không được nói cho ai biết chuyện đó, biết chưa?”
“Được rồi, được rồi, con biết rồi.”
Lệ Cảnh Dương hơi sốt ruột.
Thật ra, cậu vẫn đang nghĩ, nếu anh trai và Thi Hạ là kết hôn giả, liệu cơ hội của cậu có đến không?
Nhưng xem ra với tình hình bây giờ, xem ra bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Thái độ của mẹ cậu đã rất rõ ràng, chắc chắn sẽ không đồng ý cho phép cậu ở bên Thi Hạ.
--
Ở trên xe.
“Bây giờ chúng ta sẽ về nhà chứ?” Thi Hạ hỏi.
Cứ nghĩ đến bộ dạng bây giờ của mình, cô lại cảm thấy mất mặt.
Mang bộ dạng như thế này quay về nhà cứ như một kẻ ăn hại vậy. Người khác thực sự sẽ không cười cô chứ?
Thực ra, lúc Lệ Cảnh Diễn nhất định muốn đưa cô về, trong lòng Thi Hạ vẫn chống cự.
Lệ Cảnh Diễn giải thích: “Tôi không yên tâm để cô một mình, để mẹ đến chăm sóc cô, tôi cũng yên tâm hơn.”
Thi Hạ gật đầu không nói gì nữa, dù sao cô cũng không biết nên nói gì. Suy cho cùng, thực sự là bây giờ cô đi lại không tiện.
Nhìn thấy đôi mắt của Thi Hạ luôn luôn hướng ra khung cảnh bên ngoài cửa xe, Lệ Cảnh Diễn hơi u sầu.
Phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy sao?
Hình như, lúc anh và Thi Hạ ở cùng nhau, cô không bao giờ đưa ánh mắt về phía anh, điều này khiến Lệ Cảnh Diễn cảm thấy rất tổn thương.
Anh thật sự thất bại như vậy sao?
Tại sao, những người phụ nữ khác dường như luôn vây quanh mình.
Chỉ có Thi Hạ, mãi mãi coi như mình không tồn tại.
“Khụ khụ…”
Lệ Cảnh Diễn liếc mắt nhìn Thi Hạ, Thi Hạ không hề có phản ứng gì.
Anh lại ho hai tiếng, thật là ấu trĩ, nhưng chỉ anh chỉ mong có thể lôi kéo được sự chú ý của cô.
Nhưng Thi Hạ vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, kỳ lạ, cô bị điếc sao!
Lệ Cảnh Diễn càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Khụ khụ khụ…”
Lần này anh lớn giọng hơn, Thi Hạ bây giờ mới quay người lại, nhìn Lệ Cảnh Diễn.
“Lệ Cảnh Diễn, cổ họng của anh không thoải mái sao?”
Cuối cùng cũng nhìn mình rồi!
Nhưng đây chính là phản ứng của Thi Hạ sao?
“Tôi ... tôi bị cảm, hình như là bị ho.” Lệ Cảnh Diễn hơi xấu hổ.
Anh ho không ngừng như thể đang giải thích, nhưng mà, lời giải thích nào phù hợp hơn cơ chứ, anh thực sự vẫn chưa nghĩ ra…
Thi Hạ gật đầu, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Lệ Cảnh Diễn hoàn toàn từ bỏ...
------------