Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 90




Nhìn thấy nụ cười không chút phòng bị của Thi Hạ dành cho Lệ Cảnh Dương, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên cảm thấy trong lòng mình rất ngột ngạt.

Từ trước đến nay cô ấy dường như chưa bao giờ mỉm cười như thế với mình. Cô vẫn là vợ của anh mà.

“Ban đêm còn ăn nhiều như vậy, không sợ tăng cân sao.”

Nhìn thấy mấy hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, Lệ Cảnh Diễn phàn nàn.

Thi Hạ cũng không nhượng bộ.

“Vậy anh uống cà phê vào ban đêm thì tốt lắm sao.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, người phụ nữ này, càng ngày càng giống một con nhím, toàn thân đầy gai, nhưng chỉ có Lệ Cảnh Diễn anh lại không thể chạm vào!

“Cô… cô bây giờ càng ngày càng nhanh mồm dẻo miệng đấy!”

Thi Hạ cười, liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn. Gương mặt khıêυ khí©h: “Anh Lệ quá khen, tôi từ trước đến nay luôn như vậy.”
Thấy món canh trong hộp giữ nhiệt ăn cũng đủ rồi, Thi Hạ đứng dậy định đi về phòng ngủ.

“Tôi đi nghỉ ngơi đây.”

Nhưng, ai mà biết, Lệ Cảnh Diễn lại trực tiếp ôm Thi Hạ lên như một nàng công chúa.

Đột nhiên lại áp sát gần như vậy, điều này khiến Thi Hạ ít nhiều cảm thấy bứt rứt bất an, huống hồ, người đó lại là Lệ Cảnh Diễn.

“Lệ Cảnh Diễn, anh làm gì vậy?”

Bản thân Thi Hạ không ngờ đến, cô trước giờ luôn hung hăng. Vào lúc này ngữ khí nói chuyện lại có chút run rẩy.

Cô đang sợ hãi sao? Không thể nào!

Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, thốt ra mấy từ: “Thấy cô đi lại không tiện, tôi thông cảm cho cô.”

Thi Hạ càng thêm khó chịu. Lời nói này có ý gì chứ, nghĩ mình là người tàn phế sao?

“Ai cần anh thông cảm với tôi, tôi tự đi được!”

Nhưng Lệ Cảnh Diễn vốn dĩ không nghe Thi Hạ nói. Là chồng của Thi Hạ, anh vẫn rất chu đáo đưa vợ mình vào phòng.
Nhìn bóng lưng Lệ Cảnh Diễn rời khỏi phòng, Thi Hạ cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ này, bản thân cô cũng không thể nói thành lời.

Nhưng, vấn đề lớn nhất bây giờ là ...

Bây giờ bộ dạng cô như thế này, tối nay tắm kiểu gì chứ!

“A!”

Nghe thấy tiếng thét chói tai ở phòng bên cạnh, Lệ Cảnh Diễn gần như không hề do dự xông từ phòng đọc sách trên tầng 3 xuống.

Nhưng trong căn phòng trống trơn, không có bóng dáng của Thi Hạ.

Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng chạy vào phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia cả người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.

Thân thể đẹp đẽ của cô lộ ra, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô nóng, nhiệt độ trên cơ thể cũng tăng lên không ít.

Chết tiệt, anh đang nghĩ gì vậy, Thi Hạ đang bị thương, anh vẫn ...
“Thi Hạ, cô làm sao vậy?”

Lệ Cảnh Diễn vội vã chạy đến, muốn dìu Thi Hạ đứng dậy.

Nhưng ngay khi tay anh chạm vào cơ thể của Thi Hạ, cô dường như muốn chống cự lại.

“Đau quá!”

Cô không phải là muốn chống cự, nhưng thật sự cánh tay cô đau đến mức như kim châm muối xát, không thể cử động được!

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, đôi lông mày đẹp nhăn lại: “Cô đã như thế này rồi, có thể thôi đi qua đi lại không?”

Thi Hạ lẩm bẩm: “Tôi không thể không tắm được.”

Đã lâu như vậy rồi không tắm, cô thực sự sắp trở thành người bẩn nhất rồi.

“Tôi giúp cô.” Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, mở miệng nói.

“Không cần.”

Thi Hạ gần như không do dự chút nào, lập tức từ chối.

Chúa ơi, để Lệ Cảnh Diễn tắm cho mình, quên đi, quên nó đi.

Lệ Cảnh Diễn hai tay ôm trước ngực, nhìn Thi Hạ đang lúng túng, đôi lông mày mang ý cười.

“Yên tâm, lần này không lấy tiền công.”

Thi Hạ phồng miệng lên, vậy thì không cần, ai biết được chứ, chiếm của mình bao nhiêu tiện nghi!

“Haha, vậy thì không cần, anh ra ngoài đi, tự tôi làm cũng được.” Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn.

Bây giờ cô rất xấu hổ, để Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy, thật mất mặt ...

Nhưng Lệ Cảnh Diễn liếc nhìn Thi Hạ, thật sự vẫn không yên tâm.

“Cô chắc là tự cô có thể làm được chứ?” Anh không chắc chắn, hỏi lại cô lần nữa.

“Tôi ... tôi có thể!”

“Nếu như cô lại bị gãy tay nữa, đừng có mà tìm tôi!”

Thi Hạ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn một cái, rõ ràng là đang oán trách.

Cô thực sự nghe không ra, Lệ Cảnh Diễn đang lo lắng cho cô hay đang trù ẻo cô?

Nhưng mà, trong lòng Thi Hạ nghĩ rằng khả năng trù ẻo mình là tương đối cao. Dù sao người trước mặt cô cũng là Lệ Cảnh Diễn.

“A!”

Lệ Cảnh Diễn còn chưa bước ra khỏi phòng của Thi Hạ, anh lại nghe thấy tiếng hét từ bên trong truyền đến.

“Lệ Cảnh Diễn, anh là đồ con quạ.”

-----