Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 73




Khương Ngự Thừa thở dài một hơi, "Thi Hạ, đây không phải chuyện thông cảm hay không, em và Lệ Cảnh Diễn hai người căn bản cũng không có tình cảm, em thật sự định lãng phí thời gian của mình trên người anh ta sao?"

Chẳng lẽ nói, Thi Hạ thật sự muốn cả đời cứ như vậy sao? Cô còn trẻ, thật sự muốn lãng phí thanh xuân của mình trên người một người đàn ông như vậy sao?

"Thi Hạ, em có nghĩ tới chuyện ly hôn không?"

Ly hôn?

Thi Hạ ngơ ngác, trong lòng cô thật ra đã sớm có ý nghĩ này, từ lúc vừa mới bắt đầu kết hôn cô đã có ý nghĩ này rồi.

Nhưng mà, không phải chính cô tự nói ra ly hôn, mà là chờ Lệ Cảnh Diễn đưa ra đề nghị trước.

Chỉ là, đây là chuyện giữa hai vợ chồng cô, Thi Hạ cũng không có ý định nói cho người ngoài biết.

Huống chi, trước đây Khương Ngự Thừa cũng từng thích mình, Thi Hạ thì càng thêm cảm thấy, mình có lẽ nên giữ khoảng cách một chút với người đàn ông có ý thích mình.
Khương Ngự Thừa chỉ có thể là bạn bè mà thôi, hơn nữa, hai người bọn họ lại có tính cách rất hợp nhau, có thể làm những người bạn tốt của nhau.

Nhưng mà, không có khả năng trở thành bạn trai của mình!

"Được rồi, Ngự Thừa, bây giờ em không muốn thảo luận về chuyện này." Thi Hạ muốn lảng tránh.

Vừa vặn, xe cũng ngừng lại, Thi Hạ cũng về đến nhà rồi.

"Ngự Thừa, cám ơn anh đã đưa em về nhà."

Thi Hạ nói xong, mở cửa xe định bước xuống.

Thế nhưng mà, ngay lúc tay của cô đυ.ng đến cửa xe, Khương Ngự Thừa lại đột ngột giữ tay cô lại.

"Thi Hạ, em tin anh, trước giờ anh vẫn luôn thích em, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi."

Thi Hạ cười cười, ngẩng mặt nhìn Khương Ngự Thừa, gạt tay anh ta ra.

"Có lẽ anh Ngự Thừa nên tìm một cô gái khác phù hợp với mình hơn đi, thế giới này rộng lớn như vậy đâu thiếu gì những cô gái tuyệt vời."
Thi Hạ nói xong, quay người xuống xe.

Cô biết rõ, Khương Ngự Thừa không phải người phị hợp với mình, mà bây giờ cô cũng là phụ nữ đã có chồng, làm sao có thể ở bên ngoài lăng nhăng được chứ.

Chỉ là, xoay người nhìn thấy căn biệt thự trước mặt vẫn tốt như mực, trong lòng Thi Hạ vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.

Lệ Cảnh Diễn vẫn đang ở cùng với Thẩm Giai sao? Hôm nay anh vẫn chưa về nhà?

Thi Hạ mím mỗi, trong bóng đêm, không ai phát hiện ra sự thất vọng trên gương mặt cô.

Thi Hạ từng bước một đi lên lâu, trong bụng vẫn thỉnh thoảng nhói lên có chút không thoải mái.

Tháng nào đến kì cô cũng bị đau như vậy, bao nhiêu năm nay cô cũng chưa đỡ hơn được.

Thi Hạ đi tới cửa, ấn tay lên khóa quét mã vân tay.

"Cạch" một tiếng, cửa mở.

"Cô về rồi hả?"

Nghe được giọng Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ có chút kinh ngạc.
Phòng khách chỉ mở một cái đèn mờ mờ, rèm cửa lại khá dày, chẳng trách vừa rồi cô không nhìn thấy trong nhà sáng đèn.

Nhưng mà, sao tối nay Lệ Cảnh Diễn lại trở về rồi.

"Ừm."

Thi Hạ gật gật đầu, xem như trả lời.

Nàng hôm nay giày vò suốt một ngày, thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, bây giờ cô rất muốn đi nghỉ ngơi.

"Tối hôm nay cô đi đâu vậy?" Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ đang chuẩn bị quay người, lại mở miệng hỏi.

Ánh đèn khá mờ, Thi Hạ thấy không rõ lắm sắc mặt của anh ta, nhưng mà, giọng nói của anh nói cho Thi Hạ biết, anh đang không vui.

"Tôi có chút việc nên đi trước, quên mất không nói với anh." Thi Hạ nhàn nhạt giải thích.

Hôm nay cô thật sự rất mệt, người mệt mỏi, nhưng mà, trái tim càng mệt mỏi hơn, thế nhưng mà Lệ Cảnh Diễn cũng không cảm nhận được sự mệt mỏi của cô.

Cho nên, hôm nay cô không muốn tranh cãi gì với Lệ Cảnh Diễn.

"Vậy mà, có người nói là Khương Ngự Thừa bế cô rời đi đấy."

Lệ Cảnh Diễn đột nhiên đứng dậy.

Thi Hạ quay lại, nhìn thẳng vào mắt của anh, chỉ có điều, trong đôi mắt của cô tràn đầy đều là thất vọng.

Anh trở về chỉ là vì muốn hỏi mình buổi tối hôm nay đi đâu sao?

Vậy anh đã ở đâu? Việc anh làm tối hôm nay, chẳng lẻ không cần cho mình một lời giải thích sao?

"Thân thể của tôi không thoải mái, Khương Ngự Thừa đưa tôi đến bệnh viện."

Thi Hạ vừa nói như vậy, ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn mới trở nên dịu dàng hơn, bây giờ anh mới nhớ ra, hôm nay lúc mình rời đi, mặt của Thi Hạ đều tái mét.

Vậy mà, lúc đó anh vẫn bỏ đi...

"Xin lỗi, Thi Hạ, buổi tối hôm nay tôi..."

Thi Hạ ngắt lời anh, ánh mắt cô nhìn Lệ Cảnh Diễn không vui không buồn, mà đều là sự thất vọng.