“Đây là em gái của anh, anh không cần cô ấy thì ai cần?”
“Tôi không cần, cậu giữ lấy, cậu giữ lấy là được.”
Tần Mộ Bạch bĩu môi, Tần Thiên Thiên là một phiền phức lớn.
Thấy Tần Mộ Bạch thật sự muốn đóng cửa, Khương Ngự Thừa nhanh chóng ngăn cản.
“Khoan đã, cô ấy say rượu, bây giờ đưa về nhà chắc chắn sẽ bị đánh.”
“Sớm biết bây giờ sẽ bị đánh thì lúc nãy còn đi làm gì.”
Tần Mộ Bạch cuối cùng vẫn là giữ Tần Thiên Thiên lại, nhưng anh ta nhất quá tam, lần sau không ngoại lệ.
Lần sau cho dù nha đầu Tần Thiên Thiên ngủ ngoài đường thì cũng không liên quan gì tới anh ta.
“Cô ở lại đi.”
Tần Mộ Bạch chỉ vào Tô Tô bên cạnh.
“Hả?”
Tô Tô không hiểu nên mở to mắt, tại sao cô ta cũng phải ở lại!
Tần Mộ Bạch chỉ vào Tần Thiên Thiên “Chăm sóc cho nó, tôi không có thời gian!”
“À à, được.”
Tô Tô chỉ có thể gật đầu, dù gì hôm nay là cô đưa Tần Thiên Thiên tới quán bar Cửu Ức, còn uống say be bét như vậy nữa!