Lý Thao bối rối hồi lâu rồi nói một câu.
“Tôi…… Không nên nói thật.”
Lệ Cảnh Diễn mấp mấy môi, hay lắm, Lý Thao là người thành thật chứ gì!
“Việc MC đó quyết định vậy đi, cậu sẽ phụ trách.”
“Cái gì……”
Lý Thao chớp chớp hai mắt của mình, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn vô tội!
“Hai người đang nói cái gì vậy?”
Thi Hạ trở về, vừa đúng lúc thấy Lý Thao cùng Lệ Cảnh Diễn đều đang tỏ ra kỳ lạ.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ lúc cô không có ở đây, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện!
“Chúng tôi đang nói hôm nay thời tiết khá tốt.” Lệ Cảnh Diễn cười trả lời nói.
Thi Hạ chỉ nhìn ra ngoài, thời tiết rất xấu, sương mù khắp nơi, bọn họ thật sự không có nhìn lầm chứ?
“Hiện tại bên ngoài toàn là sương, ra cửa tốt nhất là nhớ mang theo khẩu trang……”
Lệ Cảnh Diễn nhìn theo hướng Thi Hạ chỉ, thấy cả trời đầy sương.
Thành phố vừa gặp một trận sương lớn, chất lượng không khí đang rất kém.
“Chúng ta về nhà đi, dạ dày của tôi đột nhiên lại có chút khó chịu.”
Lệ Cảnh Diễn vội đổi đề tài.
Thi Hạ gật đầu: “Được, vậy anh đừng về công ty, tôi đưa anh về.”
Vừa nghe anh nói cảm thấy không thoải mái, cô liền thấy lo lắng cho anh ngay.
Lý Thao đi theo phía sau chỉ cảm thấy, sếp diễn kịch quả là rất nhập vai, anh ta thừa nhận, anh ta còn kém xa sếp!
――
Ngày tiếp theo, Thi Hạ đến công ty, vừa mới chấm công xong đã bị Tô Nghê Thường lôi đi.
“Làm sao vậy, Nghê Thường?”
Thi Hạ nhìn Tô Nghê Thường có vẻ rất khẩn trương, còn tưởng rằng là xảy ra chuyện gì.
“Thi Hạ, bạn đã nghe nói chưa?”
Thi Hạ lắc đầu.
“Chuyện gì, mình vừa mới vào công ty, có thể nghe được gì cơ chứ.”
Thi Hạ nhìn mọi người, ai cũng đang bận bịu, không có gì bất thường cả!
“Nghe nói Trần Diệu bị đuổi rồi, có người nói là cô ta là người đã sửa bậy tài liệu của bạn.”
“Uhm.”
Thi Hạ gật đầu, cô đã nghi ngờ từ lâu, ánh mắt của Trần Diệu nhìn cô rất không bình thường.
Nhưng không ngờ đó thật sự là cô ta, xem như cô ta xui xẻo, chỉ vì muốn chơi xấu đồng nghiệp mà để mất cả một công việc tốt.
Tô Nghê Thường có chút bất ngờ: “Bạn chỉ phản ứng như vậy thôi ư?”
Cô ấy cứ tưởng Thi Hạ sẽ tức tối, sau đó sẽ cảm thấy hả dạ vì người hại mình đã bị đuổi!
Nhưng cô chỉ “uhm” một tiếng……
Thi Hạ thật sự rất thản nhiên mà nói: “Bằng không còn có thể thế nào nữa, bạn cũng đã nói rồi, cô ta đã mất việc, mình cũng đâu thể theo sau đuôi cô ta để chửi mắng, đúng chứ!”
Tô Nghê Thường gật đầu, có vẻ như đã hiểu.