“Anh……”
Thi Hạ kinh ngạc che mặt mình, cô có thể cảm giác rõ ràng, mặt mình đã đỏ lên, tim đập cũng nhanh hơn không ít.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ cười, giả vờ không nhìn thấy Thi Hạ quẫn bách.
Thi Hạ nhanh chóng đẩy Lệ Cảnh Diễn ra, cách xa anh một chút: “Tôi đi tắm trước.”
Nhìn Thi Hạ chạy trối chết, Lệ Cảnh Diễn cảm thấy rất thú vị.
“Hạ Hạ, em không chờ tôi tắm cùng sao?”
“Không cần!”
Nhìn Thi Hạ chạy tới phòng tắm với tốc độ rất nhanh, Lệ Cảnh Diễn ở phía sau nở nụ cười như sói xám.
Không sao, nước ấm nấu ếch xanh, anh phải kiên nhẫn mới được.
――
Lúc Thi Hạ đi ra, một tay cầm khăn lông lau tóc, vừa rồi tắm rửa, trong đầu cô đều là nụ hôn kia của Lệ Cảnh Diễn, trái tim đập thình thịch.
Nhưng bây giờ Lệ Cảnh Diễn không ở trong phòng.
Thi Hạ nhìn mọi nơi, nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn đứng trên ban công, giống như đang nói chuyện điện thoại với ai.
Thi Hạ tiếp tục lau tóc, nỗ lực coi chuyện vừa xảy là là chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ.
Lệ Cảnh Diễn nhìn cô gái vẫn luôn cúi đầu, lập tức hiểu, cô đang thẹn thùng: “Lý Thao nói, hồ sơ lý lịch của em được thông qua, hai giờ chiều mai sắp xếp để em phỏng vấn.”
Hồ sơ lý lịch được thông qua?
Thật ra trong lòng Thi Hạ cũng không bất ngờ, nhưng vẫn có chút vui vẻ.
“Tôi biết tôi chắc chắn sẽ thông qua, nhưng e rằng sẽ không qua phỏng vấn!”
Thi Hạ cười, cô đã đắc tội người phỏng vấn rồi, lúc thật sự phỏng vấn, nhìn thấy Hạ Kiêu, đó không phải đường chết sao!
Lệ Cảnh Diễn chỉ cười, đáp lại Thi Hạ một câu: “Em đừng quá tự tin.”
Thi Hạ sửng sốt một chút, không hiểu ý Lệ Cảnh Diễn.
“Anh nói có ý gì?”
Lệ Cảnh Diễn thở dài, trả lời: “Có lẽ Hạ Kiêu đã quên mất em là ai rồi, không gian trong đầu anh ta quá quý, trước nay sẽ không ghi nhớ một vài chuyện không quan trọng.”
Hạ Kiêu có tính cách gì, người khác không rõ ràng, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại rất rõ.
Thi Hạ bĩu môi: “Thật sao, như vậy là tốt nhất.”
Chỉ mong trí nhớ của Hạ Kiêu thật sự kém, không cần nhớ rõ người bình thường như mình, vậy là tốt rồi.
Vào đêm.
Thời tiết hơi lạnh, Thi Hạ không nhịn được nhích đến gần Lệ Cảnh Diễn.
Cô đã ngủ, đây chỉ là động tác vô thức, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại rất vui vẻ, nhẹ nhàng ôm Thi Hạ.
Khi nào thì lúc tỉnh cô cũng dựa vào mình như vậy, như vậy rất tốt.
Nhưng không sao, con đường sau này của bọn họ còn rất dài, có cơ hội thay đổi, trong cuộc sống dần tích trữ.
Lệ Cảnh Diễn cảm thấy, một ngày nào đó, anh sẽ đi vào nơi mềm mại trong lòng Thi Hạ, bọn họ sẽ yêu nhau, sẽ nắm tay đi hết quãng đời còn lại……