Nghe thấy Lệ Cảnh Diễn gọi mình là ông Thi, trong lòng Thi Minh Thành đột nhiên có một tiếng chuông cảnh báo.
Thi Minh Thành cười mỉa, đưa khuôn mặt già nua ra nói: “Ông Thi? Cảnh Diễn, cậu nói xem hai nhà chúng ta đã có hôn ước, cậu gọi tôi là ông Thi, có phải hơi khách khí quá không?
Nhưng nét mặt của Lệ Cảnh Diễn vẫn không có chút hòa dịu nào.
“Vậy sao? Vậy chủ tịch Thi hôm nay đến đây không biết là có chuyện gì?” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng hỏi.
Vừa nói chuyện anh vừa ung dung thong thả tự mình pha trà, hoàn toàn không có dáng vẻ như đang chú ý.
“Tôi, tôi đến đây…”
Không biết vì sao, nhìn thấy đôi mắt như chim ưng của Lệ Cảnh Diễn, Thi Minh Thành nhất thời sững sờ, không biết bản thân nên nói gì.
Chỉ có thể ngồi ở đó, ngẩn người nhìn Lệ Cảnh Diễn, dáng vẻ hơi lúng túng, giống như đang làm trò cười.
Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, nói: “Có vẻ như chủ tịch Thi chưa sắp xếp xong ngôn từ. Nhưng vậy cũng không sao, chủ tịch Thi, lần sau ông quay lại cũng được. Nhưng trước khi đến, ông phải nhớ đem theo bản thảo diễn thuyết, tôi không có nhiều thời gian để ngồi đây dây dưa với ông đâu!”
Thi Minh Thành ngay lập tức lắc đầu, ông ta đương nhiên là có chuyện rất quan trọng nên mới đến gặp Lệ Cảnh Diễn.
“Không, không, không, tôi có chuyện rất quan trọng. Chủ tịch Lệ, là như thế này. Thi Thi - con gái tôi quay về rồi.”
Tuy nhiên, phản ứng của Lệ Cảnh Diễn vẫn lạnh lùng như vậy, dường như không có gì ảnh hưởng đến anh.
“Thi Thi quay về rồi?”
Thi Minh Thành dáng vẻ rõ ràng rất phấn khích.
“Đúng đúng đúng, Thi Thi quay về rồi.”
Ai mà biết được, sau đó Lệ Cảnh Diễn chỉ mở đôi môi mỏng, rồi nhả ra bốn chữ
“Thi Thi là ai?”
Thi Minh Thành nhất thời sững sờ. Thi Thi là ai? Thi Thi là ai lẽ nào Lệ Cảnh Diễn không biết sao?
“Thi Thi là con gái tôi, người có hôn ước với cậu, là vị hôn thê của cậu. Chủ tịch Lệ, cậu không nhớ sao?” Thi Minh Thành cẩn thận nhắc nhở.
Ông ta tin rằng Lệ Cảnh Diễn chắc chắn không phải là người không có trí nhớ, vì vậy lí do anh nói không quen biết Thi Thi rốt cuộc là gì ...
Lệ Cảnh Diễn cười nhẹ, trả lời: “Vị hôn phu có hôn ước với tôi?”
Thi Minh Thành gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, có hôn ước với cậu.”
Tuy nhiên, rõ ràng bây giờ ông ta không còn bình tĩnh như vừa nãy nữa, phản ứng của Lệ Cảnh Diễn khiến ông ta cảm thấy không chắc chắn.
Lệ Cảnh Diễn im lặng một lúc, thở dài rồi trả lời: “Nhưng, tôi nhớ rõ ràng người kết hôn với tôi trên giấy tờ là Thi Hạ.”
Thi Minh Thành có chút khó xử. Ông ta còn cho rằng, lí do khiến Lệ Cảnh Diễn tức giận là vì đã gả Thi Hạ cho anh.
Tuy nhiên, Lệ Cảnh Diễn vốn không phải vì lí do đó ...
Lệ Cảnh Diễn đi đến trước mặt Thi Minh Thành, nhìn Thi Minh Thành, đột nhiên hỏi: “Ông Thi, Thi Hạ là ai? Cô ấy có phải con gái ông không?”
“Đúng, đúng, đúng, Thi Hạ cũng là con gái tôi.”
Nhìn Lệ Cảnh Diễn lúc này, Thi Minh Thành đột nhiên cảm thấy rất hoang mang, bồn chồn bứt rứt.
“Nếu đã như vậy, tôi lấy Thi Hạ cũng không vấn đề gì, ông Thi, ông nên quay về trước đi.”
Lệ Cảnh Diễn nói, nhìn về hướng cửa ra vào, ý muốn đuổi khách đã rất rõ ràng.
Thi Minh Thành hơi khó xử, nhanh chóng nói: “Nhưng mà, Chủ tịch Lệ, người có hôn ước với cậu là Thi Thi nhà chúng tôi mới phải.”
Lệ Cảnh Diễn chỉ mỉm cười.
Sau đó anh đi ra đằng sau Thi Minh Thành, vỗ vai Thi Minh Thành, hỏi: “Tôi chỉ nhớ, tôi có hôn ước với con gái nhà họ Thi, là Thi Hạ hay là Thi Thi gì đó, có gì khác nhau sao?”
Thi Minh Thành không suy nghĩ gì nhiều nữa, trực tiếp trả lời: “Khác biệt rất lớn, Chủ tịch Lệ, Thi Thi là đại tiểu thư nhà họ Thi chúng tôi, từ nhỏ đã rất yêu kiều xinh đẹp, được giáo dục đàng hoàng, thông minh học thức, là đứa con gái vô cùng ưu tú.”
Lệ Cảnh Diễn cuối cùng không thể nghe tiếp được nữa, lạnh lùng ngắt lời ông ta.
“Ý của ông Thi là, không thừa nhận Thi Hạ là con gái mình sao?”
Vừa nghĩ đến người phụ nữ hết mình nỗ lực vì nhà họ Thi kia, Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy đau lòng. Đồ ngốc!