Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 414




“Bác sĩ vừa rồi nói rất rõ ràng, chẳng lẽ một câu em cũng không có nghe sao?” Lệ Cảnh Diễn nhìn cô.

Người phụ nữ khờ khạo này, vừa rồi bác sĩ nói rành mạch như vậy, hơn nữa, mỗi một câu đều là đang nói với cô.

Cô thì hay rồi, không hề nhớ một cái gì cả!

“Vừa rồi tôi không có chú ý.”

Thi Hạ bực dọc mà lẩm bẩm một tiếng, ai bảo bác sĩ nữ lúc nãy quá xinh đẹp.

Cô chính là không muốn nghiêm túc mà nghe bác sĩ nói chuyện, chẳng lẽ không được sao?

“được được được, bây giờ em là người bị thương, em lớn nhất, cũng may tôi đã giúp em nhớ kỹ hết rồi.” Lệ Cảnh Diễn lắc đầu.

Lúc này anh mới phát hiện Thi Hạ cũng có mặt tính cách rất trẻ con, cô giống như một đứa bé, cũng có lúc cô cần được chăm sóc, có lúc không làm gì được!

――

Tiệm bánh điểm tâm mà anh nói có cái tên rất hay, tên là Đào hoa phường.
Hai người đến đây rồi Thi Hạ mới hiểu được câu “danh bất hư truyền” là có ý gì.

“Lệ Cảnh Diễn, lần sau tôi muốn điểm tâm ở đây tiếp, thật sự là quá ngon.”

Thi Hạ không ngờ cô lại có cảm giác này, dù sao thì món ăn ở đây rất hợp khẩu vị của cô.

Cứ như là các món ăn được chế biến theo sở thích của cô vậy, Thi Hạ là thật sự thích.

Nhìn thấy Thi Hạ vui vẻ như vậy, Lệ Cảnh Diễn cũng thấy vui lây.

“Được, lần sau sẽ lại đưa cô đến đây.”

Chỉ cần Thi Hạ thích, anh ngày nào cũng có thể đưa Thi Hạ lại đây.

Hơn nữa, anh rất sẵn lòng làm chuyện này.

Sau đó Lệ Cảnh Diễn mới hỏi tới những người ở đây ngọn nguồn cái tên Đào hoa phường.

Đây là một cái tên đẹp, nhưng, toàn bộ điểm tâm của cửa hàng, cũng không có thứ nào liên quan đến hoa đào.

Lệ Cảnh Diễn lúc này mới cảm thấy tò mò, vì sao lại đặt tên như vậy.
“Đào hoa phường cùng trong đồ vật trong tiệm không có mối quan hệ, cái tên này được đặt như vậy là vì cách đây 500m thật sự có Đá đào hoa.” Bà chủ nói.

Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày, “Đá đào hoa?”

Đó là nơi nào.

Bà chủ tiệm cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ, hai người này có lẽ là vợ chồng, hoặc không thì là người yêu.

“Chỉ cần vợ chồng hay tình nhân cùng nhau viết lời hẹn ước lên giấy nhắn ở phía sau đá đào hoa, họ sẽ bên nhau suốt đời, mãi không rời xa.”

Bên nhau suốt đời, mãi không rời xa?

Lệ Cảnh Diễn là trước nay đều sẽ không tin những chuyện không có căn cứ khoa học, nhưng bây giờ anh lại bị tám chữ này mê hoặc.

Bên nhau suốt đời, mãi không rời xa ……

Người đầu tiên anh nghĩ đến là Thi Hạ, liệu cô có nguyện vọng giống anh không?
“Bà chủ này, đá đào hoa ở nơi nào?”

Bà chủ tiệm cười cười, lấy ra tới một tờ giấy, vẽ một tấm bản đồ đơn giản.

“Đây là bản đồ.”

Lệ Cảnh Diễn cười, “Cảm ơn bà, bà chủ.”

“Không có chi, chúc hai người hạnh phúc.”