Thi Hạ ngẫm nghĩ, nhìn cậu nhóc trước mặt mình, chắc là cậu nhóc này hạnh phúc hơn cô nhiều lắm.
Khi cha mẹ Thi Hạ rời đi, cô vẫn chưa có khả năng sống một mình.
Lệ Cảnh Diễn chồng cằm nhìn cậu nhóc, “Cũng 16 tuổi thì đã là người lớn rồi, cho nên đã đến lúc con kế nghiệp cha, cậu có tin tưởng mình làm được không?”
Lúc anh 16 tuổi đã phải đến công ty nhà mình thực tập, và nhanh chóng trở thành cánh tay phải của cha!
Cậu nhóc liếc nhìn hai người này, dường như suy nghĩ gì đó, không biết mình có nên nói điều này với hai người họ hay không.
Nhưng cậu vẫn tin tưởng vào cảm giác của mình, tin Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ đang đứng trước mặt.
“Mẹ tôi giao hết công việc trong nhà cho chú Vương rồi, tôi không cần phải giúp đỡ gì cả.”
Tuy nhiên, câu trả lời này lại làm cho Lệ Cảnh Diễn nghi ngờ, như vậy……
Dường như không phù hợp với lẽ thường cho lắms!
“Cha cậu chỉ có một đứa con trai mà cậu cũng đã lớn như vậy rồi mà mẹ cậu còn đem tài sản của gia đình cho ông Vương ở cách vách sao?” Lệ Cảnh Diễn lập tức hỏi.
Nhưng khi cậu nhóc nghe Lệ Cảnh Diễn hỏi vậy lại khẽ nhíu mày, giống như không vui!
“Sao anh lại nói vậy, chú Vương là bạn tốt của cha tôi đấy.”
Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, hình như là ở đồng tình tiểu gia hỏa bộ dáng, lại như là có chút hoang mang, cái này tiểu gia hỏa mụ mụ là nghĩ như thế nào.
Rõ ràng trong nhà liền có có sẵn người thừa kế, vì cái gì còn muốn đem trượng phu sản nghiệp giao cho một cái người xa lạ!
“Nhưng cậu phải hiểu một điều, con kế nghiệp cha, tài sản của cha phải thuộc về cậu mới đúng!” Lệ Cảnh Diễn nói.
Cậu nhóc im lặng lúc lâu, trong đôi mắt như đang tự hỏi điều gì đó.
Sau đó, cậu mới nói tiếp, “Mẹ nói chờ tôi lớn hơn chút nữa thì chú Vương sẽ giao lại hết mọi thứ cho tôi thôi.”
Tuy nhiên Lệ Cảnh Diễn chỉ biết lắc đầu và tỏ vẻ nghi ngờ.
“Cậu tin à?”
Lệ Cảnh Diễn nhìn cậu nhóc, rõ ràng cậu nhóc này không tin chú Vương kia sẽ trả lại đồ đang giữ trong tay cho nó.
Cậu nhóc vẫn chưa hiểu được câu hỏi này.
“Bà ấy là mẹ tôi, tất nhiên là tôi sẽ tin mẹ rồi.”
Lệ Cảnh Diễn thấy cậu nhóc hơi tức giận nên không nói gì thêm.
Nếu cậu nhóc đã nghĩ như vậy thì anh còn có cách gì nữa đâu!
“Được rồi, tôi đồng ý với cậu, nếu chúng tôi có thể tìm được hung thủ thì chắc chắn sẽ giúp cậu. Nhưng nếu không tìm ra thì không có cách nào khác nữa đâu.”
“Dù sao thì vẫn cám ơn hai người nhiều lắm.”
Lệ Cảnh Diễn mím môi, nhìn xung quanh, bầu trời tối đen rồi.
Các quán ven đường cũng thu dọn xong hết, giống như lời người bán hàng đã nói, cứ đúng giờ này thì không ai ra ngoài buôn bán gì nữa.
Đã ở đây thì nhất định phải tuân thủ mọi quy tắc của nơi này, xem ra mọi người thật sự đang thu dọn để về nhà ngủ rồi!
“Mà nhóc này, ở đây có khách sạn hay nhà nghỉ không, tối nay chúng tôi phải ở lại đây nhưng không tìm được chỗ ngủ.”
Cậu nhóc liếc nhìn hai bên, nếu muốn tìm khách sạn hoặc nhà nghỉ ở đây thì khó lắm!
“Trong chợ đen không có khách sạn và nhà nghỉ đâu. Nhưng có nhà dân đấy, nếu hai người không ngại có thể đến nhà tôi ngủ một tối.” Cậu nhóc trả lời.
Có lẽ là ban ngày đã nhìn thấy khả năng mặc cả của Thi Hạ cho nên lúc này Lệ Cảnh Diễn đột nhiên cũng muốn nhìn xem.
“Vậy cậu nói xem ở lại một đêm hết bao nhiêu tiền?”
Thậm chí anh còn nghĩ tới lát nữa sẽ sử dụng cách mặc cả của Thi Hạ thường dùng để trả giá với cậu nhóc nhưng đột nhiên nó lại nói.
“Bình thường là 500 nhân dân tệ cả đêm, nhưng vì hai vị là người tốt nên tôi không thu tiền.”
Miễn phí à?
Lệ Cảnh Diễn giật mình, anh còn muốn thể hiện bản thân mà chả có chỗ dùng!
Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn rút một chồng tiền nhân dân tệ đưa cho nhóc quỷ này.
“Cho cậu này, nhấn mạnh thêm lần nữa, tôi không phải người tốt, đừng nghĩ về tôi quá tốt.”
Cho nên, anh đang dạy bảo đứa nhỏ này, đừng bao giờ tin tưởng người khác.
Mặc dù anh là người tốt thật sự!
Cậu nhóc cũng không nói gì. Khi anh nhìn thấy cậu nhóc nhét tiền vào trong túi thì bỗng nhiên anh có cảm giác thu hay không thu tiền cũng như nhau..
“Vậy được, tôi nhận!”
“Nhà cậu ở đâu?”
“Đi theo tôi là được, chắc chắn sẽ không phải lừa bán đâu!”
Cậu nhóc nhìn hai thoang qua Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ đang đi đằng sau, hình như nó cảm thấy người đàn ông này có một loại sức mạnh nào đó khiến người khác không thể dời mắt được.
Cho nên, đây cũng lý do mà cậu nhóc cứ nhất định muốn Lệ Cảnh Diễn giúp đỡ, bởi vì nó cảm nhận được, Lệ Cảnh Diễn là người có khả năng giúp đỡ cậu nhất.
Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ không nghi ngờ gì cả, cứ đi theo sau cậu nhóc, đi tới một con đường khác rồi đứng trước một ngôi nhà.
Nhìn nhưng ngôi nhà trong thành phố sạch sẽ và ngăn nắp như vậy, bây giờ nhìn thấy nhà ở như thế này khiến Thi Hạ cảm thấy hơi lạ.
Tuy nhiên ở đây có tình cảm con người hơn những tòa nhà cao tầng trong thành phố!
“Mẹ ơi, con về rồi này!”
Khi nghe được tiếng con trai, thì có một người phụ nữ từ trong nhà đi ra.
Khi biết được con trai về nhà, người phụ này liền mở cửa ra.
Nhưng khi nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ thì người phụ nữ lại rất bất ngờ.
“A Văn, hai vị này là ai?”
Cậu nhóc quay đầu lại nhìn hai người đứng sau mình, rồi xoay người nhìn mẹ mình và giới thiệu.
“Con gặp được hai vị khách này ở trên đường, họ không tìm được chỗ ngủ cho nên con mới đưa họ về nhà mình.”
Người phụ nữ gật đầu, nét mặt buồn bã.
Nhìn thấy khách thì phải vui vẻ mới đúng, nhưng nghĩ tới chuyện bà ta vừa mất chồng thì Thi Hạ cảm thấy phản ứng như vậy cũng là điều bình thường.
Dù sao thì hai người họ cũng chỉ đến ở nhờ nhà người khác nên có thể thông cảm được tình hình của chủ nhà lúc này.
“A Văn, mẹ hơi mệt, con đi dọn dẹp phòng đi.” Người phụ nữ sắp xếp.
Trên mặt bà ta hiện rõ vẻ mệt mỏi, tuy nhiên bên trong dường như mang theo chút ít cảm xúc gì đó khác thường.
Còn về cảm xúc đó là gì thì tạm thời Thi Hạ không hiểu.
Tuy nhiên cô cảm thấy chỉ có hai chữ kỳ lạ!
Khi mọi người chuẩn bị đi vào cửa thì lại nghe thấy tiếng gọi của một người đàn ông.
“Chị dâu, chị dâu!”
Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ đều nghe thấy tiếng nói này, cũng dừng lại bước chân.