“Nể tình hôm nay anh bệnh như vậy đó.”
Lệ Cảnh Diễn vui vẻ mỉm cười “Bà xã thật tốt.”
Tối qua, vì chăm sóc cho Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ cũng không biết lúc nào mình mới ngủ.
Cô mệt quá, tới nỗi ngày hôm sau Lệ Cảnh Diễn gọi cô thức dậy.
“Hạ Hạ, dậy đi.”
Nghe tiếng của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ từ từ mở mắt, thì thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Lúc nào rồi, trờ đã sáng rồi à!
“Mấy giờ rồi?” Thi Hạ nhanh chóng hỏi.
Trong lòng cô có một dự cảm không lành, quả nhiên câu trả lời của Lệ Cảnh Diễn khiến cô hết hồn.
“8 giờ sáng rồi.”
Thi Hạ mau chóng đứng dậy, vuốt vuốt tóc mình rồi nhìn Lệ Cảnh Diễn.
“Nhưng, tôi nhớ rõ ràng mình để chuông báo thức lúc 6 giờ mà.”
Lệ Cảnh Diễn cắn môi mình rồi trả lời “Anh thấy em ngủ say quá nên giúp em tắt rồi. Hôm nay là cuối tuần không cần đi làm mà.”
Thi Hạ thở dài, cảm thấy bất lực. Lệ Cảnh Diễn làm vậy có được xem là cố tình làm hỏng chuyện không đây!
“Anh biết mà, tôi đâu có thời gian nghỉ cuối tuần.” Thi Hạ nhấn mạnh.
Bình thường cô là người cuồng việc, Lệ Cảnh Diễn chắc phải biết chứ!
Cho nên nếu thời gian cuối tuần, bị Thi Hạ dùng nghỉ ngơi, vậy thì, bình thường cô phải tính sao!
Lệ Cảnh Diễn giải thích “Anh kêu Mạt Mạt đem tài liệu của em về nhà rồi. Hôm nay ở nhà xử lý công việc là được, đừng có đi đâu hết.”
Nhưng Thi Hạ vẫn kiền trì, nhất định phải thức dậy.
“Không được, tôi nhất định phải thức dậy tới công ty.”
Lệ Cảnh Diễn pó tay. Đồ ngốc này, xem dáng vẻ chắc là quên chuyện hôm nay rồi.
“Thi Hạ, cô quên rồi. Trưa nay tôi còn nói, muốn đi với cô tới chợ đêm ở Tín Nghi mà.” Lệ Cảnh Diễn nói từ từ, nhắc lại cho cô nhớ.
Thi Hạ mới nhớ lại chuyện này.
“Đúng ha, vậy lúc nào đi?”
“5 giờ chiều nay, tôi thấy cô đúng là quên hết mọi chuyện rồi.”
Lệ Cảnh Diễn vừa nói vừa lắc đầu, dựa vào giường, một tay chống lên trán rồi nhìn Thi Hạ trước mặt.
Thi Hạ gật đầu, đã như vậy thì hôm nay hình như tới công ty không được thích hợp cho lắm.
Đúng lúc, hạng mục gần đầy, thật ra cô chỉ là một giám sát viên cho nên không cần phải lo nhiều.
“Được rồi. Vậy hôm nay tôi ở nhà là được rồi, nhưng chúng ta thật sự có thể tìm được đồng tiền cổ, thu mua nghiên mực?”
Lệ Cảnh Diễn cắn môi, chau mày, gật đầu, nhưng cách diễn đạt của Thi Hạ tóm lại khiến anh cảm thấy hơi lạ.
“Đừng dùng từ thu mua, cảm giác hơi thô.”
Thi Hạ chỉ cảm thấy bản thân mình nói thật, làm những gì họ muốn, vậy không phải là thu mua sao?
“Nhưng nói ra, chẳng qua cũng là thu mua mà thôi.” Thi Hạ vẫn giữ nguyên cách nghĩ của mình.
Lệ Cảnh Diễn bất lực, chỉ có thể nhìn Thi Hạ.
“Thi Hạ, con người cô thật là!”
Anh nên nói gì với người phụ nữ này thì tốt hơn, lúc năng động thì không ai bì lại. Tuy nhiên, một khi đã bướng thì mười con trâu cũng không thể kéo lại.
“Tôi thì sao?”
“Đơn giản tôi không cách nào hiểu nổi cô, sao chuyện gì tới tay cô cũng trở thành ……”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, nói ra vấn đề cơ bản mà.”
Thi Hạ nói xong, quay lưng bước xuống giường, đi tìm quần áo rồi tiện thể xem công việc của mình hôm nay.
Vì tối qua ngủ trễ, Thi Hạ chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, không ngờ lại gợi cảm như vậy.
Cho tới bây giờ, lúc nhìn Thi Hạ mặc đầm suông trắng, thân hình tinh tế lúc ẩn lúc hiện, Lệ Cảnh Diễn chỉ có một cảm giác, người phụ nữ này chắc là đang dụ dỗ mình đây!
“Thi Hạ ……”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ rồi mở miệng.
Thi Hạ nghe Lệ Cảnh Diễn gọi tên mình, cô quay đầu, nhưng đúng lúc thấy anh ngồi đó với vẻ mặt ngượng ngùng của Lệ Cảnh Diễn.
Biểu cảm trên mặt hình như không được tự nhiên cho lắm.
“Sao vậy?” Thi Hạ thấy khó hiểu nên hỏi.
Lúc cô nhìn anh, ánh mắt ngây thơ, Lệ Cảnh Diễn càng thấy bức bối.
Người phụ nữ này chắc là cố ý rồi, nhất định là cố ý.
“Lần sau em ở trong nhà, thì ……”
Nhưng lời nói chưa được một nửa, Lệ Cảnh Diễn đã thu hồi. Trong nhà mà ăn mặc như vậy thì đó là phúc lợi cho bản thân rồi.
“Thôi đi, không có gì, cô đi làm việc đi.”
Thi Hạ lắc đầu, nhìn Lệ Cảnh Diễn, thấy anh hơi lạ nhưng cô chỉ lẩm bẩm một câu “Đúng thật là khó hiểu mà ……”
Sau đó, cô quay lưng bước đi.
Cô vẫn là không thể hiểu nổi, lúc nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Lệ Cảnh Diễn thay đổi cảm xúc như vậy.