Lệ Cảnh Diễn bĩu môi nhìn vợ của mình.
“Bà xã, lẽ nào em không thừa nhận bản thân có tấm lòng lương thiện hay sao?”
Thi Hạ cười, trên mặt còn hơi ửng đỏ, thậm chí da trắng sáng cũng đỏ lên, nhìn rất đẹp!
“Đi thôi, tiên nữ của tôi!”
Lệ Cảnh Diễn trìu mến nhìn Thi Hạ. Người phụ nữ này nếu anh không nhắc nhở một chút, chỉ sợ Thi Hạ vẫn còn say đắm chính mình.
Thi Hạ nhịn không được mỉm cười, Lệ Cảnh Diễn lúc nãy mới gọi cô là tiên nữ.
Nhìn dáng vẻ tiên nữ hôm nay của mình, dáng phàm phu tục tử của anh, có phải muốn thở dài rồi không?
“Biết em là tiên nữ vậy được rồi.”
Lệ Cảnh Diễn vừa đi vừa trêu chọc Thi Hạ.
“Vậy anh muốn hỏi tiên nữ đại nhân một vấn đề. Xin hỏi tiên nữ, nguyên nhân em không tới thiên đường là gì?”
Thi Hạ ngẩn người, đây mà gọi là vấn đề à.
“Quá nặng rồi.”
Được không?
Thi Hạ cau mày nhìn Lệ Cảnh Diễn. Ai biết Lệ Cảnh Diễn lại nghiêm túc và thành thật gật đầu như vậy.
“Anh nói là sự thật mà.”
Thi Hạ “……”
Lệ Cảnh Diễn đang chết, vẫn độc mồm như mọi khi, không thể nói dối, an ủi một chút cũng được mà!
Nhưng Lệ Cảnh Diễn không hề có!
Thư ký đi phía sau thấy Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ vừa cười vừa nói rời khỏi đó, ngôi sao trong mắt họ sắp bay ra ngoài luôn.
“Quan hệ của chủ tịch Lệ và bà chủ đúng là tốt thật.”
Bọn họ vô cùng ngưỡng mộ. Bây giờ đâu còn người đàn ông cùng vợ mình ra ngoài mua quần áo đâu!
Hơn nữa, Lệ Cảnh Diễn là một chủ tịch công ty thì bận rộn suốt nữa.
“Bà chủ Lệ xinh đẹp như vậy, khí chất như vậy, cũng khó trách chủ tịch Lệ thay đổi tới vậy!”
Mọi người đều cảm thấy, Thi Hạ đúng là có phúc ba đời mới gặp được người chồng tốt như Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng tất cả đều không biết, trong lòng Lệ Cảnh Diễn, gặp được Thi Hạ mới thật sự là phúc ba đời của mình!