Mười hai giờ trưa, gần tới đầu giờ chiều Louis mới lôi thôi lếch thếch từ trên tầng xuống.
Anh ta vừa ngủ dậy, ở Nghi Thị anh ta cũng không có việc gì làm, vừa vặn qua đây dùng Thẩm Giai như bạn giường luôn.
"Louis, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ngủ lại ở chỗ này của tôi!"
Thẩm Giai trừng Louis, vẻ mặt ghét bỏ.
Nhưng Louis cũng chỉ thờ ơ liếc nhìn người phụ nữ đứng trước mặt một cái, sau đó bỏ đi như không nhìn thấy, bước tới phòng bếp rót một cốc nước.
"Đằng nào cũng không có ai đến đây, chẳng lẽ em còn mong đợi Lệ Cảnh Diễn chạy qua đây giữa đêm để nhìn em một cái à?" Louis cười nhạo.
"Louis, anh..."
Nhưng Louis vẫn giữ dáng vẻ phớt đời, nở nụ cười xấu xa nhìn Thẩm Giai, đưa tay nắm chặt lấy cằm Thẩm Giai.
"Còn nói nữa à, đêm qua ai nằm dưới thân anh khóc lóc cầu xin, bảo anh đừng rời đi?!"
"Anh..."
Thẩm Giai bỗng bí từ, không biết nên nói cái gì mới đúng.
Nhưng Louis lại bày ra bộ dáng thản nhiên, "Anh cái gì mà anh! Làm bữa sáng cho anh đi, anh đói rồi!"
Cho tới bây giờ Louis vẫn nghĩ việc cưới Thẩm Giai về cũng chỉ như cưới một bảo mẫu về mà thôi.
Về phần bản thân Thẩm Giai có tình nguyện trở thành bảo mẫu của anh ta hay không, có làm được mấy chuyện chân tay này không thì không phải chuyện cô ta quyết định được!
Thẩm Giai hung hăng lườm người đàn ông vừa nằm nhoài lên bàn như sắp tan chảy kia, đáy lòng vô cùng hậm hực!
"Đứa nhỏ trong bụng tôi đã gần được bốn tháng rồi, Louis, nếu bây giờ chúng ta không nghĩ ra biện pháp gì thì sau này phải làm thế nào với đứa nhỏ đây!"
Louis chỉ thờ ơ ném một cái bánh bao nhỏ vào trong miệng, không nói chuyện.
Liên quan gì tới anh ta!
"Em muốn anh làm gì? Chẳng lẽ chúng ta gϊếŧ được Lệ Cảnh Diễn chắc!"
Thẩm Giai nghe Louis nói vậy thì bỗng sỉnh ra một ý nghĩ.
Cô ta bước vội tới đối diện Louis ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh ta.
"Không thể gϊếŧ Lệ Cảnh Diễn được. Nhưng anh có thể gϊếŧ Thi Hạ!
Tay của Louis hơi khựng lại, anh ta chưa từng nghĩ tới việc làm chuyện lớn gan như vậy.
Anh ta phải nhìn Thẩm Giai với cặp mắt khác xưa rồi!
"Em nói cái gì, em bảo tôi... gϊếŧ Thi Hạ?"
Thẩm Giai thấy ánh mắt ngạc nhiên của Louis thì biết người này sẽ không đồng ý.
Dù sao cũng là gϊếŧ người, nếu bị phát hiện sẽ phải chịu trừng phạt của pháp luật. Louis không ngu, không thể mạo hiểm làm chuyện như vậy vì cô ta.
Nhưng không gϊếŧ Thi Hạ cũng không sao, còn có phương pháp khác mà!
"Không nhất định phải gϊếŧ cô ta mới được. Nếu anh sợ thì có thể phá hủy sự trong sạch của cô ta, hoặc hủy gương mặt cô ta thôi cũng được."
"Em..."
Louis nhíu mày, nghi ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
Louis đã biết Thẩm Giai không phải người lương thiện gì từ sớm rồi, nhưng anh ta không ngờ Thẩm Giai lại to gan đến thế.
Hơn nữa, tại sao trong lòng anh ta luôn có dự cảm không hay.
Nếu để anh ta đi làm chuyện này, vậy sau khi thành công Thẩm Giai có thể đẩy hết cho anh ta, chối sạch quan hệ!
Nhưng chính anh ta lại không dễ thoát thân như vậy!
"Thân ái, em có nghĩ tới nếu chuyện này bị Lệ Cảnh Diễn biết thì tôi nên làm thế nào chưa?"
------
DONATE CHO TRUYỆN ĐỂ ĐƯỢC ĐỌC NHIỀU CHƯƠNG HƠN NHÉ