Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 349




Ninh Vô Ưu im lặng như vậy, anh ta lại cảm thấy có chút không quen lắm.

Nhưng mà, Ninh Vô Ưu chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu.

"Không có, tôi chỉ là thấy hơi mệt thôi, với lại, cũng có chút thất vọng."

Lệ Cảnh Dương sửng sốt một chút, nhìn Ninh Vô Ưu, thất vọng, Vô Ưu đang thất vọng cái gì?

"Chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường y đấy, tôi cũng không ngờ, anh ta sẽ biến thành như bây giờ..."

Hóa ra là bởi vì cái tên Trần Triển kia.

Lệ Cảnh Dương cũng không cảm thấy Trần Triển là người tốt lành gì!

"Đây là do yêu mà không có được nên nảy sinh ghen ghét, cũng giống câu chuyện chú sói và chùm nho xanh vậy!"

Ninh Vô Ưu cũng bị cách ví von của Lệ Cảnh Dương chọc cười.

"Sao anh biết rõ thế, anh cũng từng như thế hả!"

"Đương nhiên đã không có, tôi làm sao có thể thất tình được!" Lệ Cảnh Dương nghênh ngang trả lời.
Toàn bộ đàn ông trên thế giới này thất tình, thì Lệ Cảnh Dương anh cũng sẽ không thất tình, anh ta chính là anh chồng quốc dân cơ mà!

Ninh Vô Ưu cũng học bộ dạng Lệ Cảnh Dương, trịnh trọng gật đầu, "Nói cũng có lý, anh là Lệ Cảnh Dương cơ mà? Ai dám làm anh thất tình cơ chứ!"

Hai người đang cười nói, điện thoại Lệ Cảnh Dương lại đổ chuông.

"Mẹ tôi gọi."

Lệ Cảnh Dương nói xong, rồi bấm nghe, bởi vì là loa ngoài, cho nên Ninh Vô Ưu cũng có thể nghe được giọng của Tô Giai Kỳ.

"Thằng nhóc kia, con mang Vô Ưu đi đâu rồi, sao còn chưa về nhà ăn cơm?"

Nghe giọng của Tô Giai Kỳ hùng hổ, Ninh Vô Ưu đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của bà rồi!

Rất sống động, rất đáng yêu!

"Con biết rồi, bây giờ bọn con đang trên đường về nhà đây." Lệ Cảnh Dương bất đắc dĩ trả lời.
Tắt máy xong, Lệ Cảnh Dương chỉ nhàn nhạt mà liếc qua Ninh Vô Ưu bên cạnh một cái, sau đó, nặng nề mà thở dài một hơi.

"Xong rồi xong rồi."

Ninh Vô Ưu lại không hiểu anh ta nói gì!

"Xong cái gì cơ?"

Lệ Cảnh Dương lắc đầu, thở dài, nhìn qua Ninh Vô Ưu, đột nhiên cảm thấy thật tủi thân cho phận kẻ bị bỏ rơi là mình!

"Tôi cảm thấy, từ khi mang cô về nhà, nhà của tôi giống như là bớt đi một đứa con trai, nhiều thêm một đứa con gái vậy."

Ninh Vô Ưu nghe xong lại nở nụ cười, làm gì có, rõ ràng là chú và dì đều rất đáng yêu.

"Chú và dì rất đáng yêu mà."

Lệ Cảnh Dương cười cười, mẹ của mình lúc nào cũng như vậy.

Sau khi chị Hạ Hạ gả đến, anh trai của mình đã thất sủng rồi, nhưng mà, bây giờ Ninh Vô Ưu còn chưa phải bạn gái của mình cơ mà!

Còn chưa phải bạn gái, mà anh ta cũng đã thất sủng rồi, đợi đến sau này mình cưới vợ, hậu quả là không thể lường trước được!
"Đúng rồi, nhà tôi bên kia tình hình thế nào rồi?" Ninh Vô Ưu đột nhiên mở miệng hỏi.

Bởi vì Lệ Cảnh Dương nói, chuyện này cứ để anh ta xử lý, cho nên, Ninh Vô Ưu cũng không quan tâm nữa.

Nhưng dù sao cô cũng muốn biết nhà mình như thế nào rồi, nếu không đến lúc mẹ trở về thì cô chết chắc.

"Tôi đã nhờ người liên hệ công ty lắp đặt thiết bị, nhưng bên kia đang nghỉ tết, nên sang năm cô hẵng về nhà đi."

Sang năm về nhà?

Ninh Vô Ưu ngơ ngác một chút, nói vậy có nghĩa là năm nay cô phải ở lại ăn tết ở nhà Lệ Cảnh Dương sao?

"Tôi ở nhà anh lâu quá rồi, tôi sợ quấy rầy nhà anh lâu quá tôi cũng ngại?"

Lệ Cảnh Dương thở dài, lắc đầu, chẳng lẽ cô ấy còn không rõ tính tình của mẹ mình sao?

"Cô thấy, mẹ tôi đối với cô giống như với người tới quấy rầy sao?"

Nghĩ tới Tô Giai Kỳ, Ninh Vô Ưu chỉ là cười cười, Tô Giai Kỳ lúc nào cũng đều nhiệt tình như vậy. Làm cho cô cảm thấy thoải mái như ở nhà!

"Cũng không phải, nhưng mà..."

Lệ Cảnh Dương đánh gãy lời của cô, sao tự nhiên bây giờ lại trở nên lo lắng ngược xuôi thế nhỉ!

"Được rồi, Ninh Vô Ưu, cô cũng không phải người hay ngại ngùng, sao hôm nay lại ngại ngùng thế!"

"Ngại cái gì? Tôi đâu có!"

Ninh Vô Ưu chớp chớp mắt mấy cái, nhưng mà, cô lại không biết, chỉ cần mình vừa nói dối là sẽ chớp chớp mắt.

Kỹ năng nói dối của cô cũng quá kém rồi!

"Thật không?" Lệ Cảnh Dương hỏi lại.

Ninh Vô Ưu rất khẳng định gật đầu, "Thật, không có!"