Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 330




Anh hy vọng có thể bằng một chút sức lực cuối cùng của mình, giúp đỡ bọn nhỏ đáng thương này.

Nhìn thấy Thi Hạ phải đi, bọn nhỏ đều có chút luyến tiếc.

Thi Hạ những ngày này vẫn luôn ở bên bọn nhỏ, lúc cánh đàn ông đang ở trong thôn tặng quà cho từng hộ gia đình, Thi Hạ liền cùng đi học với bọn trẻ.

Lần nào đến cô cũng sẽ dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ, cô còn mang một ít đồ ăn vặt thật ngon đến cho chúng.

“Hạ Hạ, chị sắp đi rồi sao?”

Thi Hạ gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Hạ Hạ không ở lại ăn tết với tụi em sao?”

Thi Hạ mỉm cười, khom lưng, xoa khuôn mặt nhỏ của bọn trẻ, trời lạnh đến mức khiến cho những gương mặt bé bỏng này đều đỏ bừng.

“Năm nay không thể cùng nhau mọi người ăn tết rồi, người nhà chị đang chờ chị ở nhà!” Thi Hạ nghẹn ngào, giải thích.
Cô thật sự cảm thấy luyến tiếc, ở bên nhau thời gian dài chắc chắn sẽ có cảm tình.

“Được rồi, mấy bé này, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi, bên ngoài này lạnh lắm.” Thi Hạ khuyên.

Cô đang mặc áo lông vũ nên cảm thấy không lạnh, nhưng cô nhìn bọn trẻ lạnh đến đỏ bừng hai má thì lại đau lòng.

“Hạ Hạ cùng anh Cảnh Diễn sẽ còn trở lại không?”

Lệ Cảnh Diễn gật đầu.

“Nhất định, anh chị nhất định sẽ trở lại.”

Lệ Cảnh Diễn ngày thường rất ít cùng bọn nhỏ nói chuyện, nhưng hôm nay anh lại vui vẻ trả lời câu hỏi của chúng.

“Lệ Cảnh Diễn, tôi cảm thấy anh rất giống con sói gian ác trong truyện cổ tích.”

Thi Hạ nói, nhìn Lệ Cảnh Diễn, cười vui vẻ.

Lệ Cảnh Diễn lập tức hỏi ngược lại, “Cô nói tôi giống con sói gian ác à?”

Thi Hạ cũng không lập tức trả lời, chỉ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô sợ Lệ Cảnh Diễn sẽ trả thù, gây sự với cô.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ là nhàn nhạt phản bác một câu: “Nếu tôi là sói gian ác, thì cô cũng vậy.”

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn đối phương, trong lúc nhất thời hai mắt chạm nhau, Thi Hạ liền có chút bối rối.

“Hai con sói gian ác cả đời không rời bỏ nhau, anh có thể làm được sao?”

Lệ Cảnh Diễn cười, người phụ nữ ngốc nghếch này!

“Tôi không phải sói gian ác.”

“Tôi cũng vậy.”

Hai người như một cặp đôi giận dỗi, Thi Hạ cũng lập tức trả lời.

Lệ Cảnh Diễn vốn định nói, mặc dù anh không phải sói, nhưng anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với cô.

Nhưng Thi Hạ lại hiểu thành anh muốn nói anh không phải sói nên cũng không cần chung tình với cô!

――

Trên xe.

Lệ Cảnh Dương lại lần nữa hỏi: “Anh, chị dâu, hai người không trở về nhà thật à?”

Năm nay dù thế nào đi nữa cậu cũng phải cùng nhau ăn tết với chị dâu, làm sao để anh trai cướp chị dâu đi được!
“Không trở về, mọi người về nhà là được rồi.” Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt mà trả lời.

Thi Hạ cũng cũng gật đầu, tỏ ý không muốn trở về nhà.

Đã lâu lắm rồi cô không đến thăm bà ngoại, trong lòng cô vẫn rất nhớ bà!

Ninh Vô Ưu đang đứng một bên lột quả quýt trong tay, nhìn mọi người đang trò chuyện vui vẻ.

Một cái tết thôi mà, nhất định phải cả nhà đoàn viên sao? Vui vẻ mới là quan trọng nhất mà!

“Đúng rồi, Vô Ưu, ba mẹ cậu còn ở Mỹ không trở về, cậu cùng Cảnh Dương đến Lệ gia ăn tết đi.” Thi Hạ đột nhiên nói.

Ninh Vô Ưu ngẩn ra một chút, quả quýt đang đưa hẫng hờ ngay môi.

“Tớ vì sao lại phải theo anh ta về Lệ gia ăn tết?”

Thi Hạ bất ngờ, nhịn không được mà quay qua nhìn Lệ Cảnh Diễn, sau đó cô lại tình cờ phát hiện, Lệ Cảnh Diễn cũng đang nhìn cô.