Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 324




"Đứa trẻ chào đời rồi! Nó chào đời rồi!”

“Là một cô bé xinh đẹp!” Giọng Ninh Vô Ưu vang lên, thấp thoáng trong đó là sự phấn khích cũng như niềm vui không thể tả.

Lệ Cảnh Dương cũng thấy vui vẻ. Anh không biết mình vui vì đứa trẻ được chào đời, hay kích động vì những lời của Ninh Vô Ưu.

Nhưng vui thì vui rồi, phải thông báo cho cha đứa trẻ.

Biết mình có một cô gái xinh đẹp, thì người cha phải cực kì hạnh phúc.

«Cha đứa trẻ đâu?» Ninh Vô Ưu hỏi.

Thế nhưng câu trả lời của mọi người lại hơi lạ, «Cha đứa trẻ trong thị trấn chưa về! Ông bà của đứa trẻ ở đây! Mà giờ thì đi đâu rồi?»

Ông bà đang đứng đây bỗng nhiên không thấy nữa.

Sản phụ sau nửa tiếng hôn mê vì cơn đau cũng tình dậy.

«Con tôi chào đời rồi à?»

Cô ấy hơi nhỏm người dậy, mồ hôi ướt đẫm trán, mặt ngại ngần.
«Ừ, cô đừng lo lắng ! Là một bé gái vô cùng xinh xắn!” Ninh Vô Ưu thoải mái trả lời.

Khi nghe là một bé gái, thì đôi mắt người mẹ sạm đi, “Sao lại là con gái?”

Ninh Vô Ưu liếc nhìn Thi Hạ. Họ không thể hiểu ý nghĩa tiếng thở dài này! Là con gái không tốt ư? Không đúng sao?

“Là con gái thì xấu lắm sao?” Ninh Vô Ưu đầy nghi ngờ.

Thế như Thi Hạ lập tức hiểu, và câu trả lời cảu người mẹ đúng như những gì cô đang nghĩ.

“Các cô không biết đâu! Cha mẹ chồng tôi sẽ rất tức giận nếu như biết tôi sinh con gái!” Người phụ nữ cảm thán!

Trong ngôi làng này, nhiều năm trôi qua, chuyện này trở nên bình thường. Nó trở thành một quy định bất thành văn đó là con trai thì vẫn tốt hơn con gái.

Ninh Vô Ưu nhíu mày thật chặt, nhìn người phụ nữ trước mặt và hỏi: "Tại sao nhất định cứ phải sinh con trai? Tức là nếu anh là con ttrai thì có thể kế thừa hương hỏa?”
Thi Hạ đứng cạnh bên không thể giúp gì ngoài an ủi Ninh Vô Ưu.

“Vô Ưu, đừng nói vậy!”

Cô gái này cứ mở miệng là không biết kiêng dè.

Ninh Vô Ưu mím môi nhìn người phụ nữ trên giường, cô chợt thấy thương trong lòng.

«Tôi nói thế là đúng đấy! Con trai cũng như con gái, chỉ có ông bà nội ngoại không chịu hiểu mà thôi!»

Sinh con trai hay con gái là do gene, thế nhưng một số người vẫn đổ thừa do phụ nữ.

«Tôi thật sự cảm kích cô đã đỡ cho tôi sinh con!»

Thi Hạ mìm cười, cô chỉ giúp, còn hầu hết là do Vô Ưu.

«Cô có nghĩ ra tên cho đứa trẻ chưa?» Thi Hạ hòi.

Người phụ nữ nhìn con gái mình, làn da cô bé vẫn đỏ au mong manh, mắt còn chưa mở.

«Ba nó muốn đặt tên Vương Tiêu. Bầu trời cao đầy mây!»

Ninh Vô Ưu nghe thấy cái tên này thì khẽ cau mày.

Không hề quá ngạc nhiên khi đó là một cái tên của bé trai. Ngay đến tên cũng nói rõ giới tính.
«Tên rất hay, nhưng đây là tên bé trai!»

Người phụ nữ xấu hổ. Bản thân là phụ nữ, cô ta không thể làm chủ trong gia đình. Chồng cô ta nói gì, thì đó là thánh chỉ!

Hơn nữa còn có cha chồng mẹ chồng. Không cần nói thì chắc chắn họ cũng không thích đứa bé này.

Người phụ nữ nói đầy hối hận, «Chúng tôi chưa nghĩ đến tên cho con gái!»

Thi Hạ nhìn khuôn mặt bụ bẫm của bé gái, mỉm cười. Dường như khóe miệng em bé khẽ cong lên, ngay cả khi chưa mở mắt.

Có nghĩa là đứa trẻ chưa mở mắt đã cảm nhận được tình thương của mọi người. Là một chuyện kì diệu.

Thi Hạ cười nói, «Cô bé có thể gọi là Vương Tiếu mà ! Một nụ cười đầy hạnh phúc, chúc phúc sau này lúc nào cũng hạnh phúc!»

Người phụ nữ gật đầu đồng ý.

«Tên rất đẹp! Cảm ơn cô!»