Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 316






"Dậy rồi à?”

«Ừ!»

Thi Hạ gật đầu.

Lúc anh đến, nhìn thấy cô mỉm cười, dường như tinh thần cô rất tốt.

“Có chuyện gì vui vậy?” Anh nhịn không được hỏi cô.

Để cô ở đây một mình cười như một con ngốc thế này anh rất tò mò.

“Không có gì, tự nhiên thấy Cảnh Dương và Vô Ưu khá đẹp đôi!” Cô trầm ngâm.

Lệ Cảnh Diễn gật đầu. Cô có suy nghĩ như vậy cũng đúng. Thực ra anh cũng từng nghĩ như thế!

“Hình như trừ hai người họ, thì mọi người ai cụng nghĩ họ đẹp đôi!” Lệ Cảnh Diễn cười nói.

Có lẽ, em dâu tương lai của mình là bạn thân nhất của vợ anh đây!

“Cô thì sao, có thấy khỏe hơn không? Người có khó chịu không?” Lệ Cảnh Diễn quan tâm nhất vẫn là cô.

Cô cười nhìn anh, ánh mắt đầy khách khí."Hiện giờ tôi cảm thấy rất tốt! Anh yên tâm!”
“Tối rồi, nhìn xem tôi mang gì cho cô?”

Nói xong anh đặt hộp cơm xuống.

Thi Hạ hơi tò mò. Là hộp đựng cơm nên chắc trong đó phải là thức ăn. Nhưng ở đây có thể tìm thứ gì ngon à?

“Mùi thơm rất quen, nhưng …tôi chưa nhớ ra!” Cô nghĩ một lúc lâu thì lắc đầu.

Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, khẽ cười.

“Canh gà! Là gà của nhà dì Trương!” Anh nói.

Khi nghe đó là con gà của dì Trương trong làng, thì cô hơi lo lắng.

“Gà nhà dì Trương không nhiều lắm! Nếu gϊếŧ gà rồi thì sau này làm sao còn trứng ăn?”

Lệ Cảnh Diễn bất lự. Phải làm sao khi anh cưới một cô vợ tốt bụng nhất thế giới?

Tới lúc này rôi mà cô còn lo lắng chuyện gà nhà người ta có đẻ trứng được không?

“Đừng có lo! Tôi nhờ Lý Thao mua một trăm con gà con trên thị trấn rồi đưa cho dì Trương rồi!”
Lệ Cảnh Diễn vừa nói, vừa mở hộp đựng cơm. Anh tìm được một cái chén nhỏ gần đó, với một cái muỗng nhỏ.

Thi Hạ lầm bầm, "Đợi con gà con lớn lên không biết mất bao nhiêu thời gian đây này!"

Cô vẫn còn canh cánh chuyện gϊếŧ gà nhà người ta.

Dù sao cô cũng có nó mới ăn cơm.

Lệ Cảnh Diễn đành nói đầu đuôi, “Hạ Hạ, đây là ý nhà người ta. Không lẽ giờ em bảo Ninh Vô Ưu đi gọi bác sĩ cứu sống con gà?”

Thi Hạ nhịn không được bị Lệ Cảnh Diễn chọc cười.

Anh xem Vô Ưu như bác sĩ thú y mà sai sử à? Nếu như cô ấy biết, chắc nổi cơn tam bành.

“Hì hì, cũng có thể!”

Anh cười không nói gì, đưa canh gà đến cho cô.

“Nếu không phải thì tốt thôi! Uống chút canh đi, không được chê ý tốt của người khác!”

Cô yên lặng cầm bát canh. Thế nhưng chẳng hiểu sao, cô cảm giác chén canh gà trước mặt mình có màu hơi kì lạ. Cô cũng không biết màu sắc kì lạ ra làm sao.
Nhưng cô chắc chắn một điều, canh gà thường sẽ không có màu kì lạ thế này.

“Không được bỏ, không được bò qua ý tốt của dì Trương!”

Thấy anh lại bắt đầu càm ràm, cô vội vàng cản anh, “Ừ, được rồi, đừng nói nữa! Tôi uống là được chứ gì!”

Thế nhưng khi mới nhấp một ngụm, cô bị cái vị của canh gà làm cho thần kinh tê liệt.

Đây quả thật là... Khó uống, rất kinh khủng!

Cô thề, chưa bao giờ cô uống trúng một món canh thế này. Có bao nhiêu muối là cho vô hết thì phải.

“Ai nấu vậy? Khó uống quá! Dì Trương nấu à?” Cô nhăn mày, hòi anh.

Trên mặt Lệ Cảnh Diễn khá lúng túng, nhưng anh vẫn nghiêm nghị gật đầu.

“Ừ, người ta đã cho gà, còn chê khó ăn!”

Cô hơi ngại ngùng, “Nhưng uống không nổi, rất kinh dị!”

Cô cũng từng ăn thử đồ ăn dì Trương nấu, nhưng cũng không dở thế này.

Anh nhìn cái vẻ mặt sống cũng như chết của cô, cảm thấy vô cùng thất bại! Dở lắm à?

“Hay anh thử đi!” Cô nhìn anh.

Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ, rồi cúi người nhìn bát canh gà trong tay cô, hình như có gì đó không đúng lắm.

“Đây là nhiệt tình của người ta, Hạ Hạ, cô nhất định phải uống cho hết.

Cô chẳng còn cách nào khác, anh nói cũng có lý, “À?!”

Nhưng thật sự mà nói, cái bát canh này nó dở chưa từng thấy. Cô thề, đời này của cô sẽ vì bát canh gà này mà sinh ra bóng ma với mấy kiểu nấu canh gà.

Không thể phụ bạc tấm thịnh tình của người ta, cô bụm mũi mím môi uống hết bát canh gà.

Thi Hạ mới uống xong bát canh gà vô cùng đặc thù, thì từ bên kia, dì Trương tới.

“Cô gái nhỏ, trong người thấy tốt hơn xíu nào không?”

Nghe giọng dì Trương, Thi Hạ mỉm cười nhìn bà, “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn canh gà của dì!”

Chỉ là, bát canh gà vừa rồi khiến cho cổ họng cô anh ách.

Dì Trương cười vui vẻ! Cô gái nhỏ này không giống mấy cô gái trong thành phố.

“Dì có đem ít trứng gà đến! Chồng cháu chắc nấu được đấy! Dì làm gà xong là cậu ấy nấu canh đấy! Là một người chồng mẫu mực đấy!”

Sắc mặt Thi Hạ thay đổi, cái tên họ Lệ chết tiệt lừa cô!

“Lệ Cảnh Diễn! Ai nấu canh gà này?”

Cô hùng hổ lườm anh, anh là kẻ lừa đảo! tội ác tày trời mà!

Thế mà dì Trương một bên lại tán dương tình cảm của hai vợ chồng nhỏ nhà này.

“Chồng cô thật là tốt!” Dì Trương cười vui vẻ nói.

Thi Hạ cố nén bực bội của mình với Lệ Cảnh Diễn, ngồi nói chuyện cùng dì Trương.

«Dì Trương, cảm ơn dì rất nhiều!»

Dì Trương là một người chất phác hiền lành, cũng biết câu nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối.

“Khách khí cái gì? Công ty của cô thường xuyên tới đây hêt cho cái này rồi cái kia. Chúng tôi cảm ơn còn không đủ!”

“Làm phiền dì quá dì Trương!” Lệ Cảnh Diễn cũng nói.

Nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt Thi Hạ, cười thì cười đấy, nhưng vẫn thoáng qua chút sát khí, ờ...là đằng đằng sát khí!

Toi! E là bà vợ anh sẽ chẳng tha cho anh!

Dù sao cái nồi canh gà trắc trở đó là do anh nấu! Anh khó mà được tha!

“Không phiền, không phiền chút nào cả! Cô gái nhỏ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Dì không làm phiền hai người!”Dì Trương vừa cười vừa phẩy tay.

"Dạ, dì đi từ từ!”