Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 305




“Tôi chỉ hỏi cô ta có gọi điện thoại cho anh hay không, không có hỏi anh có nghe máy hay không.” Thi Hạ nhắc lại.

Lệ Cảnh Diễn cũng nhìn Thi Hạ, anh không hiểu sao Thi Hạ lại biết được chuyện này.

“Cô ta có gọi, nhưng tôi không nghe máy.” Lệ Cảnh Diễn trả lời nói.

Thi Hạ gật đầu, không có nói gì nữa, nhưng Lệ Cảnh Diễn giống như đã hiểu ra gì đó.

“Làm sao vậy, cô ta gọi điện thoại cho cô sao?”

Thi Hạ lắc đầu.

“Không có gì, tôi vừa rồi cũng đã cúp máy rồi.”

Vậy là bởi vì Thẩm Giai không gọi được cho Lệ Cảnh Diễn nên mới tìm đến cô.

“Khụ khụ khụ……”

Bên ngoài gió hơi lớn, nơi này là vùng núi, không có gì chắn gió, Thi Hạ đột nhiên ho khan .

“Có phải cô bị cảm không?” Lệ Cảnh Diễn khẩn trương nhìn Thi Hạ.

Nhưng Thi Hạ chỉ lắc đầu, trưng ra vẻ mặt không sao, giống như không bị gì cả.
“Yên tâm đi, tôi chỉ ho khan thôi, không có vấn đề gì đâu.”

Nhưng Lệ Cảnh Diễn không tin, cô luôn luôn đơn giản hóa sự việc.

Rõ ràng là rất nghiêm trọng, cô lại có thể trưng ra vẻ mặt không hề gì.

“Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, cô dễ dàng bị cảm lạnh, lại còn nói không có vấn đề gì. Nghe tôi nói, mau vào nghỉ ngơi.”

Lệ Cảnh Diễn nói rồi kéo Thi Hạ đi vào trong phòng.

“Nhưng bây giờ đang là ban ngày ban mặt, anh định bắt tôi đi ngủ sao?”

Thi Hạ ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, mọi người đều đang bận bịu mà cô lại đi ngủ, có vẻ không thích hợp!

Lệ Cảnh Diễn liếc cô, trả lời nói: “Ngủ cũng không cần xem sắc trời, nếu không thì cô làm sao giải thích chuyện thức khuya?”

Thi Hạ nhịn không được cười.

“Sao anh lại có nhiều lý do như vậy?”
Lệ Cảnh Diễn giống như lúc nào cũng có cớ để ép mọi chuyện theo ý anh, dù một số chuyện chẳng hề đáng để nói!

“Những gì tôi nói đều là sự thật, cái gì lý do cơ chứ, không có gì sai cả!” Lệ Cảnh Diễn nói.

Thi Hạ chỉ cười, lắc đầu, gần đây đầu óc cô cứ mơ màng, cả người lâng lâng, hẳn là bị cảm rồi.

Nhưng mà, sức khỏe của cô đó giờ rất tốt, cho nên, Thi Hạ cũng không đặt nặng chuyện bị cảm.

“Yên tâm đi, tí tôi trở về uống nước ấm là được rồi.”

“Nước ấm nước ấm, cô xem nước ấm là thuốc thần à!”

Lệ Cảnh Diễn nói rồi kéo Thi Hạ đi vào trong phòng, đang tìm thuốc cảm cho Thi Hạ!

“Anh mua thuốc trị cảm gì vậy?”

Nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn đang chuyên chú tìm đồ vật, Thi Hạ nhịn không được hỏi một câu.

“Trắng pha đen.”

Nghe thấy Lệ Cảnh Diễn nói là thuốc cảm loại trắng pha đen, sắc mặt Thi Hạ hơi khác đi.
“Nhưng Lệ Cảnh Diễn này, tôi không có quen uống loại thuốc đó.”

Thuốc trị cảm nhiều loại như vậy, sao anh ta lại cứ phải mua loại này chứ, mua loại khác không được sao?

“Cô đâu phải con nít nữa.”

Lệ Cảnh Diễn lẩm bẩm một câu, rồi đưa thuốc cho cô.

“Được rồi.”

Thi Hạ chỉ có thể gật đầu.

Nhưng thấy Lệ Cảnh Diễn tự tay chuẩn bị thuốc cho mình, cô quyết định tiếp nhận tấm lòng của anh, dù có chút không muốn lắm.

“Đắng……”

Sau khi uống thuốc xong, Thi Hạ chỉ có cảm giác đắng nghét ở cổ họng.

“Cho cô kẹo này.”

Lệ Cảnh Diễn lại không biết từ đâu moi ra một ít kẹo.

Hơn nữa, nhìn vỏ kẹo thì đây không phải hàng quốc nội, vỏ kẹo đều ghi tiếng nước ngoài.

“Đây là kẹo gì vậy, ăn ngon quá!”

Thi Hạ nói rồi nhìn vỏ kẹo trong tay, bao bì nhìn rất xinh mắt.

Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt mà mở miệng giải thích, “Là quà Lý Thao chuẩn bị đưa cho nàng bạn gái mừng năm mới, cố ý đem từ Italy về, nhưng tôi đã cuỗm tay trên của cậu ta rồi.”