Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 300




Lúc này, Tịch Diệc cũng đã về, lại mang tới một xấp ảnh chụp, đều đóng khung, rất xinh đẹp.

Lệ Cảnh Dương nhìn, rồi nói: “Chỗ này còn có mấy trăm bức ảnh, tôi nhớ rõ hình như chỗ Hà Lộ Dao còn có một quyển ảnh chân dung nữa.”

Tịch Diệc gật đầu.

“Hiện tại tôi qua đó lấy.”

Nói xong, Tịch Diệc lại chạy ra ngoài.

Ninh Vô Ưu đứng dậy, vươn vai một cái, nhìn Lệ Cảnh Dương đang đứng trước mặt mình, cô không chịu nổi nữa rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút mới được.

“Không được rồi, Lệ Cảnh Dương, tôi mỏi cổ quá, phải nghỉ ngơi một chút đã.”

“Vậy cô nghỉ ngơi trước một chút đi, để tôi xem lại lần nữa.”

Nhiều ảnh chụp như vậy, anh ta lại không bảo người ngoài đến giúp đỡ, tất nhiên là không dễ dàng.

Mà Ninh Vô Ưu hiện tại chỉ cảm thấy, rất có khả năng tối nay khi cô đi ngủ, sẽ mơ thấy Lệ Cảnh Dương.
Dù sao, hôm nay cô đã xem nhiều ảnh chụp Lệ Cảnh Dương như vậy, thật là một chuyện đáng sợ!

――

Thành phố C.

Khi vừa mới đến nơi này, Thi Hạ đã hoảng sợ, cô không ngờ rằng, chỗ này lại hoang vắng như vậy.

Có điều, thành phố C cũng nổi tiếng là thành phố nghèo khó, nên thế này cũng là chuyện bình thường, chắc cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Nán lại chỗ này vài ngày, Thi Hạ dần dần quen với cuộc sống ở đây.

Tuy rằng cuộc sống kham khổ, nhưng mà, nhịp sống ở đây chậm rãi thật sự làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Sao tay em lại lạnh như vậy?”

Lệ Cảnh Diễn cầm lấy tay Thi Hạ đặt trong tay mình, lúc đó mới phát hiện ra tay Thi Hạ lạnh như băng vậy.

Thi Hạ cười, giải thích: “Ở đây không có nước ấm, tôi vừa mới giặt quần áo, hơi lạnh.”
“Giao cho Lý Thao là được rồi.”

Thật ra Lệ Cảnh Diễn lại không khách khí chút nào, dù sao chỉ cần không làm cho vợ mình chịu khổ là được rồi.

Thi Hạ cười, có chút bất đắc dĩ, không phải chuyện gì cũng giao hết cho Lý Thao chứ, vậy cô đến đây để làm gì.

“Anh ta là một người đàn ông, giặt quần áo cái gì, anh đừng làm khó anh ta nữa.”

“Đây là việc mà trợ lý nên làm.” Lệ Cảnh Diễn nghiêm túc nói.

Lý Thao đứng bên cạnh bày ra dáng vẻ đáng thương, ông chủ thật đúng là chỉ quan tâm đến vợ mình, còn lại lục thân không nhận.

“Nhưng mà, Boss lớn, anh nhìn tôi xem, đến quần áo của mình mà cả tuần rồi tôi cũng chưa giặt sạch.”

Lệ Cảnh Diễn vừa nghe thấy lời này, lập tức thay đổi thành vẻ mặt ghét bỏ.

“Chả trách trên người một mùi lạ, cậu cách xa tôi một chút!”
Lý Thao:……

Ôi tim tôi, toàn tâm toàn ý dâng hiến hết cả thanh xuân cho ông chủ, cứ như vậy, vỡ tan thành từng mảnh!

“Ông chủ, có người như ngài sao? Ngài làm thế chính là tá ma gϊếŧ lừa!”

“Gϊếŧ cậu đấy!”

Thi Hạ đứng bên cạnh chỉ nhìn Lệ Cảnh Diễn, rồi cười, nán lại chỗ này mấy ngày, cô mới phát hiện, hóa ra Lệ Cảnh Diễn thật sự là một ông chủ rất tốt.

Anh có thể chân chính hoà mình với công nhân, hơn nữa, công nhân cũng thật lòng tự nguyện giúp đỡ công việc của anh, một ông chủ như vậy mới thực sự là ông chủ của dân.

“Hôm nay hai người có kế hoạch gì không?” Thi Hạ không nhịn được hỏi.

Mấy ngày nay, Lý Thao vẫn luôn đưa người, đưa vật tư, đưa tiền chạy khắp nơi.

Nhưng mà, Thi Hạ cũng không rõ lắm mỗi ngày hai người đều vội làm chuyện gì.

“Tôi cùng với giám đốc Võ muốn đi đến từng nhà tặng đồ từ thiện.” Lý Thao nói.

Cảm giác này thật tốt, có thể trông thấy tiền cùng với vật tư chân chính đưa đến tận tay từng nhà từng hộ một.

Thi Hạ gật đầu: “Tôi nhìn thấy bên kia có một trường tiểu học Hy Vọng, tôi đã nói với hiệu trưởng, sẽ đi dạy học.”

Lệ Cảnh Diễn nghĩ một lát, rồi nhìn Thi Hạ.

“Tôi đi dạy học với em.”

“Anh xác định anh có thể chứ?”

Thi Hạ nhướng mày, rõ ràng, cô không tin cậu ấm như Lệ Cảnh Diễn cũng có thể.

Lệ Cảnh Diễn nhíu mày, anh kém cỏi như thế sao?