Tuy nhiên, giống như vợ của mình, Lệ Chí Nhân thực sự rất hài lòng với cô gái trước mặt.
Nếu như có thể ở bên con trai mình, thật sự cũng là một cặp trời đất tác thành rồi.
Ninh Vô Ưu đương nhiên không biết là mình đã bị hai ông bà trước mặt tính kế rồi.
“Thoát vị đĩa đệm thắt lưng của chú là bệnh mãn tính, cũng không có cách nào để trị khỏi ngay được, chỉ có thể điều chỉnh từ từ thôi.” Ninh Vô Ưu vừa giải thích, vừa ghi một cái gì đó vào bệnh án.
Sau khi nói xong, cô ấy đứng dậy, đi đến cái tủ phía sau, lấy ra một ít thuốc và bông gòn, đóng gói chúng kĩ lưỡng.
“Dì ơi, đây là thuốc, sau khi quay về, dì cứ làm theo chỉ dẫn của cháu ban nãy, giúp chú xoa bóp một chút, tuy là không thể trị hẳn, nhưng đối với việc giảm đau cũng có hiệu quả rất tốt đó.” Ninh Vô Ưu nói xong liền đem thuốc trong tay mình đưa cho Tô Giai Kỳ.
Tô Giai Kỳ nhìn Ninh Vô Ưu, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Nhưng mà, Ninh Vô Ưu lại cảm thấy có chút kì quái, cô ấy thấy lúc Tô Giai Kỳ nhìn mình hình như là có chút nhiệt tình quá rồi.
Lẽ nào chỉ là linh cảm của bản thân thôi sao?
“Cảm ơn cháu, Vô Ưu.”
Ninh Vô Ưu mỉm cười lắc đầu, chỉ là việc phải làm thôi, không cần phải nói lời cảm ơn.
Nhưng mà Tô Giai Kỳ vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu Ninh Vô Ưu trước mặt một chút.
“Vô Ưu, dì có thể hỏi cháu một chuyện không?”
Ninh Vô Ưu ngơ ra một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Cô ấy nhìn bộ dạng của Tô Giai Kỳ, cũng đã biết nhất định là Tô Giai Kỳ có chuyện gì đó muốn nói.
“Làm bác sĩ như các cháu mỗi ngày đều bận như vậy sao?” Tô Giai Kỳ hỏi.
Bận, Ninh Vô Ưu sững người một chút, cô ấy thật sự thì cũng rất bận, nhưng mà mẹ chồng của Hạ Hạ hỏi chuyện này để làm gì?
“Vừa nãy dì nhìn thấy bản lịch trình của cháu, làm việc từ tám giờ sáng đến mười một giờ tối, còn phải làm thêm ca đêm sao?”
Tô Giai Kỳ nói, khuôn mặt trông rất đau lòng.
Các cô gái bây giờ đều liều mạng như vậy sao, thật không biết hưởng thụ cuộc sống một chút nào.
Thi Hạ cười, có chút ngại ngùng giải thích, “Bác sĩ đúng là có chút mệt, nhưng cháu cũng đã quen rồi.”
Tuy là bình thường có chút cực khổ, nhưng Ninh Vô Ưu đang làm chuyện mà cô thích, nên cũng không thấy mệt nữa.
“Bác sĩ bận như vậy, chắc là cháu chưa có bạn trai đâu nhỉ?” Tô Giai Kỳ tiếp tục hỏi.
“Dạ….không có.”
Ninh Vô Ưu có chút ngại ngùng, chỉ có thể cầm lấy ly nước, muốn uống một ngụm, thật ra là chỉ muốn làm dịu đi sự ngượng ngùng của mình mà thôi.
“Vậy cháu thấy Cảnh Dương nhà dì như thế nào?”
“Phụt…”
Ninh Vô Ưu trực tiếp phun số nước vừa mới uống lúc nãy ra ngoài.
“Khụ khụ khụ…”
Tô Giai Kỳ nhanh chóng bước tới, vỗ vào lưng Ninh Vô Ưu, thuận tiện lấy khăn giấy ra.
“Bình tĩnh bình tĩnh, đừng quá phấn khích.”
Lệ Chí Nhân bên cạnh nhìn vợ mình, cười khổ, nhìn bà xem, đã dọa người ta thành như thế nào rồi!
Ninh Vô Ưu vất vả lắm mới khôi phục lại trạng thái của mình, có chút ngượng ngùng nhìn Tô Giai Kỳ, “Thật ngại quá, vừa nãy đã thất lễ rồi.”
Tô Giai Kỳ mỉm cười xua tay.
“Không sao, không sao.”
Nhưng mà ngay lúc này, điện thoại của Ninh Vô Ưu lại reo lên.
“Thật ngại quá, ây da, cháu phải nghe điện thoại trước đã.”
“Được, được.” Tô Giai Kỳ gật đầu.
Nhưng mà, khi Ninh Vô Ưu nhìn thấy tên bên trên điện thoại, cả người cô ấy đều ngốc đi rồi.
Lệ Cảnh Dương!
Cô ấy đến cửa sổ của văn phòng, định trả lời điện thoại, Tô Giai Kỳ và Lệ Chí Nhân bên kia đã bắt đầu thảo luận rồi.
“Ông thấy… cô gái này như thế nào?”
Lệ Chí Nhân gật đầu, biểu thị mình rất hài lòng, “Rất tốt, cẩn thận, bác sĩ, chính là chữa bệnh, y đức cũng rất cao thượng.”
Ông rất thích những cô gái lương thiện, có trách nhiệm, mà Ninh Vô Ưu lại là một bác sĩ, ông lại càng hài lòng hơn rồi.
Tô Giai Kì gật đầu, biểu thị sự đồng ý với điều chồng mình nói, “Em cũng cảm thấy rất tốt, thật sự rất xứng đôi với Cảnh Dương nhà chúng ta.”
Âm thanh bọn họ thảo luận rất nhỏ, Ninh Vô Ưu cũng không nghe thấy.
Ở bên kia, Ninh Vô Ưu hạ giọng nói chuyện điện thoại, hai ông bà có thính giác rất tốt kia thật ra đều nghe thấy rất rõ ràng.
“Lệ Cảnh Dương, có chuyện gì?”
Tô Giai Kỳ lập tức phấn khích lên rồi, người mà Ninh Vô Ưu đang gọi điện là con trai của mình a!
Tốt quá rồi tốt quá rồi, con trai mình cuối cùng cũng chịu tìm một cô gái để nói chuyện rồi!