Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 278




Thẩm Giai đang đứng một góc tức nổ phổi, Lệ Cảnh Diễn vẫn đi bên cạnh Thi Hạ mà không qua chỗ cô ta.

Thậm chí, anh cũng không chào hỏi cô ta một tiếng, anh đang lựa chọn hoàn toàn bỏ qua chính mình sao?

“Giai Giai, em nói thật cho tôi biết, em cố ý chọn cái váy này phải không?”

Quý Như Phong đang đứng bên cạnh Thẩm Giai vẫn để ý thế cô ta cứ nhìn qua Lệ Cảnh Diễn.

Mà bạn gái đi bên cạnh nghe nói chính là vợ của Lệ Cảnh Diễn, bộ váy trên người giống y như đúc với Thẩm Giai.

Tuy nhiên Thẩm Giai lại phủ định suy đoán của Quý Như Phong, “Không đâu, chỉ là vừa khéo đυ.ng hàng thôi. Anh cảm thấy tôi và cô ta cùng mặt một cái váy này thì ai đẹp hơn?”

Thẩm Giai đột nhiên nhìn Quý Như Phong, nghiêm túc hỏi anh ta, cô ta nhất định phải chèn ép Thi Hạ xuống dưới.

Cho dù cho đó là chồng và cả là ngoại hình của cô.
Quý Như Phong thoáng nhìn Thẩm Giai, lại liếc mắt nhìn về người phụ nữ bên cạnh Lệ Cảnh Diễn, trả lời có phần lúng túng, “Em yêu, sao em có thể đưa cho tôi một câu hỏi khó như vậy?”

Tuy nhiên Thẩm Giai lại cảm thấy, Quý Như Phong trốn tránh tương đương với việc thừa nhận cô ta không đẹp bằng người phụ nữ Thi Hạ kia.

“Quý Như Phong, anh có sở thích gì vậy, chẳng lẽ tôi có thể kém hơn Thi Hạ sao?”

Cô ta chính là ngôi sao dựa vào mặt kiếm cơm, như Thi Hạ thì tính là cái gì.

Nhìn Thẩm Giai giống như thật sự rất tức giận, Quý Như Phong vội vàng giải thích, “Em cũng biết rõ ý tôi không phải vậy mà, hai người có vẻ đẹp không giống nhau nên không thể so sánh được!”

Nhưng Thẩm Giai vẫn cảm thấy, thật ra cách nói của Quý Như Phong giống như đang tìm lý do vậy.
Hơn nữa, anh ta lại tìm một lý do củ chuối nhất.

“Vậy thì tại sao người đứng bên cạnh Lệ Cảnh Diễn là Thi Hạ, mà không phải là tôi chứ!”

Nhìn tâm trạng Thẩm Giai dường như đã mất đi khống chế, Quý Như Phong hơi đau đầu, làm sao mà anh ta lại mang theo người phụ này đến đây chứ!

“Thẩm Giai, em nên kiểm soát lại cảm xúc của bản thân đi, bây giờ đang tham gia tiệc rượu của tập đoàn Lệ Thị đấy!”

Tuy nhiên Thẩm Giai vẫn rất khó chịu.

Lúc này Lệ Cảnh Diễn vẫn luôn nắm tay Thi Hạ, nhìn hai người trông đẹp như một đôi thần tiên vậy.

Còn cô ta thì sao, bây giờ Thẩm Giai cô được coi là cái gì đây !

“Được rồi, đừng giận nữa, nếu hôm nay em đến đây rồi thì cũng phải chuẩn bị tinh thần chứ!” Quý Như Phong thở dài một hơi.

Thi Hạ cũng là vợ của Lệ Cảnh Diễn, cho nên hai người ra vào có đôi như thế cũng là chuyện bình thường thôi mà !
Ngay lúc này, mọi người đang ăn uống linh đình thì Lệ Cảnh Diễn đã đưa Thi Hạ đi khỏi chỗ của Tần Mộ Bạch.

Khi nhìn thấy Tần Mộ Bạch lại đứng một mình, Tần Thiên Thiên chạy nhanh như sét đánh qua đây, cô ta không thể để anh trai phải đứng cô đơn một mình được!

Anh trai ở đây một mình thì chán đến mức nào đây !

“Anh, em đã nói rồi mà, tối nay em làm bạn đồng hành với anh, quá tốt còn gì!” Tần Thiên Thiên cười đi lên phía trước, nhưng Tần Mộ Bạch lại không dành sắc mặt tốt cho cô ta.

“Anh thà tự nguyện đi một mình đến đây còn hơn.” Anh ta trả lời một cách lạnh lùng.

Tần Thiên Thiên chính là một rắc rối nhỏ của Tần Mộ Bạch, có một cái đuôi nhỏ đi theo mình như vậy làm cho Tần Mộ Bạch cảm thấy không được tự nhiên!

“Mọi người ở đây đều có bạn đồng hành, một mình anh đi cô đơn lắm!”

Tần Mộ Bạch cúi đầu nhìn em gái mình, “Anh chẳng thấy gì. Mà em cứ nói nhảm liên tục làm cho anh thấy phiền.”

Mặc dù Tần Thiên Thiên đã mang đôi giày cao gót 7 8cm, nhưng khi đứng cạnh Tần Mộ Bạch vẫn cảm thấy rất nhỏ bé.

“Làm gì có anh trai nào nói em gái mình như vậy chứ? Anh, anh ghét em đến vậy à?” Tần Thiên Thiên nhìn Tần Mộ Bạch với vẻ mặt buồn bã.

Tuy nhiên Tần Mộ Bạch chỉ nhìn em gái, rồi hỏi ngược lại, “Em có phải thật sự đáng ghét không thì em phải tự hiểu lấy chứ?”

“Anh……”

Tần Thiên Thiên thật sự không biết nói lại ông anh trai độc miệng như thế nào.

Anh trai cũng quá đáng thật, làm sao lại nói mình như vậy được chứ!

“Hôm nay em đến đây vì Khương Ngự Thừa à?” Tần Mộ Bạch đột nhiên hỏi.

Tần Thiên Thiên sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mộ Bạch, hơi ngạc nhiên, có lẽ nào anh nhìn thấu được ý nghĩ nhỏ nhoi của mình rồi soa?

“Làm sao anh biết được?”