Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 262




Sao phụ nữ lại thích những thứ không thiết thực như này, có gì đẹp đâu, quê mùa chết đi được!

Thi Hạ lo lắng, muốn đoạt lại bó hoa trong tay Lệ Cảnh Diễn: “Đây là hoa của tôi, không liên quan gì đến anh!”

Tuy nhiên, Lệ Cảnh Diễn thật sự cao quá, cộng thêm cánh tay của anh cũng đủ cao khiến Thi Hạ không với tới.

“Lệ Cảnh Diễn, anh trả lại cho tôi!”

Thi Hạ nhón chân, muốn với lấy hoa hồng trong tay Lệ Cảnh Diễn, nhưng không ngờ lại nhào thẳng vào lòng anh.

“Em đang ôm ấp yêu thương tôi sao, Hạ Hạ?”

Lệ Cảnh Diễn một tay giơ hoa hồng, một tay thuận thế chặt Thi Hạ vào trong ngực mình.

Anh cúi đầu, bất chợt nhìn vào mắt của Thi Hạ, hai gương mặt gần trong gang tấc khiến Thi Hạ bỗng nhiên cảm nhận được sự áp bách mạnh mẽ.

Cô không thích cảm giác này!

“Tôi cho em một cơ hội, hãy kể lại những chuyện xảy ra ở quán Times Coffee ngày hôm đó.” Lệ Cảnh Diễn nhìn vào mắt Thi Hạ, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Thế nhưng, Thi Hạ chỉ thoáng nhìn qua Lệ Cảnh Diễn rồi quay đầu đi.

“Tôi không muốn nói, cũng không có gì đáng nói.”

Hôm đó, không phải anh đã cho rằng cô đã làm tất cả sao?

Chuyện Lệ Cảnh Diễn anh đã tin, Thi Hạ cô có giải thích nhiều hơn thì có ý nghĩa gì?

“Thi Hạ, hiện tại tôi tin không phải do cô làm, cô không phải là người như vậy. Tuy nhiên, tôi phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trên thực tế, giờ đây Lệ Cảnh Diễn cảm thấy có chút hối hận vì lúc đó anh hơi kích động, tuy nhiên, có vài lời đã nói ra rồi sẽ không thu hồi được.

Thi Hạ chỉ ngẩng mặt lên, đối mặt với ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn, thế mà, sự lạnh lùng trong mắt cô khiến Lệ Cảnh Diễn không khỏi hoảng hốt…

Ánh mắt của cô có ý gì…

“Lệ Cảnh Diễn, tôi nhớ rất rõ, tôi không có bị mất trí, lúc đầu anh không nói như vậy.”
Lệ Cảnh Diễn rất xấu hổ, anh nhớ về cảnh tượng mình đã hét lên với Thi Hạ.

Có điều, khi đó, anh chỉ xúc động nhất thời. Nào ngờ, Thi Hạ lại ghi hận.

“Thi Hạ, em muốn tôi làm thế nào em mới tin là, tôi thật lòng tin tưởng em.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, anh lúc này mới phát hiện, miệng của mình rất vụng về.

Anh không biết dùng gì để diễn tả tâm trạng mình bây giờ, thậm chí còn không biết tại sao mình lại nói xin lỗi.

“Đã muộn.”

Thi Hạ nói xong hai chữ, thừa dịp Lệ Cảnh Diễn đang ngẩn người, cô quay người rời khỏi.

Cô không cần hoa hồng nữa. Nếu Lệ Cảnh Diễn thích nó, anh cứ giữ nó và chơi tiếp đi.

Thấy Thi Hạ trực tiếp đi thẳng, bỏ anh lại, ngay cả hoa hồng cũng không cần, Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng đi theo.

Nhưng mà, Thi Hạ đi thẳng vào phòng sách của mình rồi đóng cửa phòng sách lại.
Bởi vì cô và Lệ Cảnh Diễn đều phải làm việc, còn là người nghiện công việc điển hình, đó là lý do, trong nhà có hai thư phòng, họ không làm phiền lẫn nhau.

Nhìn Thi Hạ đi vào, Lệ Cảnh Diễn không rời đi ngay lập tức, mà ngồi trên sopha trong phòng khách, mở tivi, xem trận bóng.

Mặc dù anh hoàn toàn không đặt tâm tư ở tivi trước mặt.

Anh biết lúc này anh tới làm phiền Thi Hạ, Thi Hạ chắc chắn sẽ không muốn gặp anh.

Tuy nhiên, anh không tin Thi Hạ có thể trốn trong đó hoài không ra!

Năm phút trôi qua…

Mười phút trôi qua…

Nửa giờ qua đi…

Một giờ sắp trôi qua, im ắng, trong phòng không có chút tiếng động nào.

Người phụ nữ này không phải muốn tăng ca đến sáng hôm sau chứ.