Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 212




Chuyện này bây giờ đã leo lên vị trí Top 3 hot search trên Weibo, không có khả năng không ảnh hưởng chút nào đến Lệ Cảnh Dương.

Lệ Cảnh Dương bên này, quả nhiên bị quản lý của mình hung hăng mắng một trận.

"Anh nhìn lại mình đi, chuyện cũng đã như vậy mà còn cười được nữa?"

Tịch Diệc bây giờ không biết phải nói gì nữa, anh ta thật sự hoài nghi, Lệ Cảnh Dương nếu như cứ tiếp tục như vậy mãi, sớm muộn cũng có một ngày sẽ tự tay phá hủy hết thảy những gì mình đang có!

Lệ Cảnh Dương cười cười, nhìn vẫn rất thoải mái, "Không phải còn có cậu ở đây sao, Tịch Diệc?"

Nói xong, anh ta ngẩng mặt, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Tịch Diệc trước mặt mình.

Hừ, Tịch Diệc mím mím môi, xoay người sang chỗ khác.

Anh ta sẽ không đồng ý, cũng không bị sự đáng yêu của Lệ Cảnh Dương mua chuộc đi đồng tình anh, giúp anh nghĩ cách.
Mặc dù Tịch Diệc thật sự rất muốn giúp Lệ Cảnh Dương, thế nhưng mà, tình huống trước mắt, anh ta cũng không có cách nào để giải quyết cả!

"Anh đừng có nhìn tôi như vậy, nói cho anh biết, lần này thật sự tôi không có cách nào giúp anh đâu."

Lệ Cảnh Dương liếʍ môi, nhìn Tịch Diệc đứng trước mắt mình, đột nhiên cảm thấy không thể tin được lời của tên nhóc này.

"Tịch Diệc, cậu thành thật nói cho tôi biết, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

Tịch Diệc cũng rất khẳng định gật đầu, không có ý định lừa gạt Lệ Cảnh Dương.

Dù sao thì bây giờ kể cả anh ta có nói tình huống bây giờ không ổn thế nào, đáng sợ đến cỡ nào, thậm chí là nói thẳng ra mức độ căng thẳng nhưng anh ta chắc chắn rằng Lệ Cảnh Dương cũng sẽ chẳng hề quan tâm đến!

Lệ Cảnh Dương mím mím môi, tựa lưng lên ghế sô pha, muốn xem mấy giờ rồi nên anh ta thuận tay cầm điện thoại của Tịch Diệc lên.
Nhưng anh ta lại phát hiện, mình bấm mở khóa màn hình nhưng màn hình điện thoại vẫn đen thui, hết pin rồi sao?

"Điện thoại của cậu hết pin rồi này?"

"Tắt máy đấy." Tịch Diệc thở dài một hơi, giải thích, "Bây giờ tôi mà mở máy lên chắc chắn sẽ bị khủng bố tin nhắn và cuộc gọi thôi, toàn bộ đều là muốn hẹn phỏng vấn anh đấy, với lại tất cả các đối tác trước đây kí hợp đồng quảng cáo với anh đều đang muốn hủy hợp đồng đấy."

Lệ Cảnh Dương gật gật đầu, đúng vậy, anh ta thiếu chút nữa quên mất, trách không được nãy giờ cũng không thấy điện thoại của Tịch Diệc đổ chuông, anh ta còn đang cảm thấy là lạ đây.

Bình thường chỉ cần mình có chút tin đồn nào đó thì điện thoại của Tịch Diệc cũng sắp bị đám phóng viên gọi cháy máy luôn.

"Nói như vậy, sắp tới chúng ta sẽ có một khoản thu nhập lớn đúng không?"
Lệ Cảnh Dương gật gật đầu, khoanh tay trước ngực, vẫn ngồi rất ung dung trên ghế.

Còn Tịch Diệc lại khϊếp sợ, "Thu nhập? Thu nhập ở đâu ra?"

Cũng đã bị hủy hợp đồng rồi, còn có thu nhập ở đâu ra, anh ấy lại nghĩ ra cái gì vậy trời.

Lệ Cảnh Dương thở dài một hơi, đi lấy cốc nước, bây giờ mới chậm rì rì mà giải thích, "Tôi nói đúng mà, là thu nhập từ việc đền bù hợp đồng quảng cáo chứ sao nữa!"

Tịch Diệc chớp mắt mấy cái, trong lúc nhất thời không biết mình nên nói cái gì nữa, từ lúc anh ta vào nghề này cũng chưa bao giờ gặp ‘được’ một người nghệ sĩ nào như vậy!

"Anh... Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!"

Lệ Cảnh Dương cười cười, vỗ vỗ bả vai Tịch Diệc, "Được rồi, đừng lo lắng nữa, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Người trong cuộc là mình còn không sốt ruột, Tịch Diệc lại sốt ruột cái gì!

Tịch Diệc cũng chỉ có thể gật gật đầu, dù sao chuyện Tô Khả Khả lần trước cũng đã chuyển nguy thành an rồi.

Lệ Cảnh Dương chính là người như vậy, có rất nhiều biến động, cuộc đời của anh ấy cho tới bây giờ đều không có bằng phẳng qua.

Cho nên, Tịch Diệc tự nhiên cũng không lo lắng Lệ Cảnh Dương sẽ ở dưới đáy vực mãi.

Đợi sóng gió lần này qua đi, nhất định anh ấy sẽ vươn mình trở lại.

"Vậy tôi sẽ cố gắng miễn cưỡng tin tưởng anh một lần đấy."

"Thật ra, cậu tin tưởng tôi cũng đâu phải chỉ một lần này." Lệ Cảnh Dương bĩu môi.

Nhưng mà ai cũng không lường trước được tương lai, chuyện lần này khiến cho Lệ Cảnh Dương phải ở dưới đáy vực một thời gian rất dài!