Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ một cái, không hiểu sao Thi Hạ cứ cảm thấy khóe miệng anh đang cười, chẳng lẽ cô đang ảo giác sao?
Rõ ràng anh ta đang rất tức giận mà!
Lệ Cảnh Diễn đưa đồ trong tay mình nhét vào trong ngực Thi Hạ, "Vậy thì từ từ mà học."
Thi Hạ cũng ngoan cố.
"Không muốn học."
Ai ngờ, Lệ Cảnh Diễn cũng không buông tha cô, ngược lại, cố ý sát gần tai Thi hạ, mập mờ nói một câu.
"Hoặc cô tự đưa mình ra làm quà sinh nhật, tôi cũng có thể miễn cưỡng nhận."
Thi Hạ hơi đỏ mặt, vội vàng đẩy tên lưu manh Lệ Cảnh Diễn đáng chết này.
"Anh...anh đừng có mà đắc ý!"
Cô nói xong, liền vội vội vàng vàng xoay người chạy đi.
Thế nhưng nhìn bóng lưng Thi Hạ đang chạy mất dạng kia, Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy rất thú vị.
Thi Hạ càng mặc kệ anh, anh lại càng quan tâm người phụ nữ này.
Đúng là người không có tự trọng nhỉ, không nắm trong tay được thì nhất định sẽ làm loạn lên, nhưng đối với Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn anh nhất định phải giữ được cô!
Nhận được quà sinh nhật từ chính nữ thần của mình, Lệ Cảnh Dương đương nhiên cười đến không khép miệng nổi.
"Cái này tặng cho em sao?"
Thi Hạ gật đầu, mỉm cười.
"Đúng vậy, chúc sớm cậu, sinh nhật vui vẻ."
"Tốt quá, em rất vui."
Lệ Cảnh Dương cứ như một đứa trẻ giành được kẹo vậy, hưng phấn cười.
Nhưng nhìn cậu vui vẻ Thi Hạ lại có chút không hiểu.
Lệ Cảnh Dương là đại minh tinh của mọi nhà, chắc cũng thường xuyên nhận được những món quà tương tự từ fan hâm mộ chứ.
"Được rồi được rồi, tất cả cũng đã về, cơm cũng nấu xong rồi, mấy đứa mau đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi."
Trên bàn cơm.
Lệ Cảnh Dương bây giờ cũng coi như thoát khỏi nghi ngờ rồi, Tô Giai Kỳ suy nghĩ có nên chúc mừng con trai một chút hay không?
Thế nên bà mới cố ý gọi Thi Hạ với Lệ Cảnh Diễn về nhà.
Người một nhà cùng ở bên nhau, ăn một bữa cơm, náo náo nhiệt nhiệt, đồng thời cũng có thể ăn mừng một chút.
Bình thường nhà có hai đứa con trai, còn có Thi Hạ nhưng đều có việc riêng, rất ít khi về nhà.
Vậy nên Tô Giai Kỳ cảm thấy cuộc sống đơn độc thế này quá nhàm chán.
Nhưng mà nhìn đứa con trai út của mình, Tô Giai Kỳ vẫn có chút lo lắng.
Trước kia, chồng của bà, Lệ Chí Nhân còn cố ý nói rằng, có rất nhiều chuyện sẽ có xác suất xảy ra, có thể không xảy ra, cũng có thể xảy ra vô số lần.
Bà chỉ sợ con trai mình có khi cứ như thế xui xẻo giống vế sau vậy!
"Cảnh Dương, sau này không được phép làm xằng làm bậy như vậy nữa, có biết không?
Chẳng qua Lệ Cảnh Dương cảm thấy bản thân thật oan mà, cậu làm xằng làm bậy lúc nào chứ!
"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh vậy chứ, con trai mẹ có làm xằng làm bậy gì đâu!"
Nhưng mà Tô Giai Kỳ lại ra hùng hồn lý lẽ đáp, "Nếu con không tùy tiện qua lại với người ta, Tô Khả Khả làm sao có thể giở trò với con được."
Thế nhưng Lệ cảnh Dương chỉ cảm thấy cậu còn oan ức hơn Đậu Nga Tỷ Tỷ(*).
(*) Cái này mình chịu
"Không phải, mẹ, con muốn xác nhận lại đã, Tô Khả Khả là do mẹ giới thiệu cho con mà."
Lệ Cảnh Dương nhớ lúc đầu rõ ràng là Tô Giai Kỳ vì muốn giới thiệu cho cậu xem qua rồi kết giao với Tô Khả Khả mà luôn khen tới khen lui người ta.
Bây giờ sao lại bảo người sai là cậu rồi!
Tô Giai Kỳ sững sờ một chút, chớp chớp đôi mắt, cũng vừa nhớ đến việc này.
Bà suýt nữa quên mất, cũng do bà cùng với mẹ của Tô Khả Khả trước kia là bạn của nhau.
Lúc mới đầu bà cũng cảm thấy rằng, Tô Khả Khả là một cô gái đáng yêu vậy mà!
Chẳng qua là không ai nghĩ đến, một cô gái nhìn điềm điềm đạm đạm kia lại nhiều dã tâm như vậy.
"Được rồi, vậy sau này mẹ không giới thiệu ai cho con hết."
Tô Giai Kỳ có hơi lúng túng, nhưng mà đây cũng là lời nhắc nhở cho bà, sau này không thể tùy tiện tin tưởng bạn bè được.
Trước kia mẹ của Tô Khả Khả và Tô Giai Kỳ có thể làm bạn tốt thế kia, cũng do tham lam gia sản của nhà họ Lệ mà thôi.
Bây giờ Tô Giai Kỳ nhớ lại còn cảm thấy một cơn ớn lạnh trong người.
"Bất quá con cũng phải tìm được một cô bạn gái nhanh đi, biết không?"