Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 119




Rất nhiều người đều cảm thấy Lệ Cảnh Diễn đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều phong cảnh, cũng chứng kiến rất nhiều chuyện hay ho.

Nhưng chỉ mình Lệ Cảnh Diễn mới hiểu, từ rất lâu rồi, anh chưa từng cảm giác được những thứ gọi là hạnh phúc mà người bình thường quen thuộc.

Anh cũng rất muốn tự mình đi cảm nhận, nếm thử những điều bình dị này.

Thi Hạ cười, "Được, vậy thử xem vận may của hai chúng ta hôm nay thế nào?"

"Vậy... cái này đi!"

Hai người đồng thanh chỉ vào một quả trứng vàng, sau đó lúng túng nhìn đối phương.

Chỗ này nhiều trứng như vậy, không ngờ hai người lại cùng nhìn trúng một quả.

"Hai anh chị đúng là thần giao cách cảm." Nhân viên bán hàng đứng cạnh cười nói.

Chị gái này thật xinh đẹp, anh trai bên cạnh cũng rất tuấn tú, đúng là trời sinh một đôi!
"Ai muốn thần giao cách cảm với người này chứ!" Thi Hạ lầm bầm.

Nhưng Lệ Cảnh Diễn đã kéo thẳng Thi Hạ vào lòng mình, cô gái nhỏ này càng ngày càng phách lối rồi đấy.

"Bà xã đại nhân không muốn thần giao cách cảm với anh thì muốn thần giao cách cảm với ai nữa?"

Thi Hạ cảm thấy bứt rứt khó chịu, trong lòng cũng có một loại cảm giác không bị khống chế dâng trào lên.

"Được rồi, thử xem vận may của chúng ta thế nào nào."

Thi Hạ cố gắng đổi hướng câu chuyện, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại chỉ nhướn mày nhìn cô, ra vẻ tôi xem thấu em rồi đấy.

Thi Hạ càng bối rối.

Lệ Cảnh Diễn cười khẽ, cầm chiếc búa nhỏ lên đập thẳng vào quả trứng hai người vừa đồng thời chỉ.

Anh rất tò mò trong quả trứng này sẽ có cái gì.

"Chúc mừng quí khách, phần thưởng hai người dành được là một đôi móc treo điện thoại tình nhân, rất hợp với hai anh chị."
Nhân viên bán hàng vừa nói vừa lấy một đôi móc treo di động đáng yêu ở cạnh ra đưa cho Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ.

Đôi móc treo này là móc tình nhân, một trắng một đen, tuy trông rất tinh xảo nhưng Thi Hạ lại cảm thấy không hợp với phong cách của Lệ Cảnh Diễn chút nào.

"Anh cho tôi đi, cái này không hợp với anh lắm."

Thi Hạ vừa nói vừa muốn cầm lấy chiếc móc trên tay anh.

Lệ Cảnh Diễn lại thấy không thoải mái, cái gì gọi là không hợp với anh? Mỗi người một chiếc không phải rất tốt à?

"Tôi thấy rất tốt, rất hợp với phong cách của tôi."

Thi Hạ sửng sốt, cau mày nhìn anh nửa ngày như thể đang nói hôm nay anh quên uống thuốc à.

"Anh xác định cái này rất.. hợp với phong cách của anh à?"

Lệ Cảnh Diễn khụ một tiếng che giấu lúng túng.

"Tôi xác định."

"Được, vậy cho anh cả hai cái đấy, mỗi ngày đổi một cái, vừa xinh."
Thi Hạ nói xong liền đưa chiếc móc màu trắng trong tay mình sang cho anh.

"Không cần, đưa di động của em đây."

Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, không rõ anh định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa di động cho anh.

Lệ Cảnh Diễn liếc nhìn cô, cầm di động của cô treo chiếc móc màu trắng cô vừa đưa qua lên.

"Đẹp đấy, rất hợp với em."

Thi Hạ nhìn cái móc treo bỗng nhiên xuất hiện trên di động của mình, chỉ cảm thấy buồn cười.

Đôi móc treo điện thoại này hoàn toàn không phù hợp với phong cách bình thường của hai người họ. Thi Hạ có thể khẳng định, hôm nay cả hai người đều điên rồi.

"Cho hỏi, có phải lần thứ hai tiêu phí đạt tiêu chuẩn là có thể được đập trứng vàng lần nữa không?" Lệ Cảnh Diễn chưa hết thòm thèm mà hỏi nhân viên bán hàng.

"Vâng, đúng vậy."

Thi Hạ không nói lời nào kéo thẳng Lệ Cảnh Diễn ra khỏi cửa hàng, nếu như nói hôm nay cô quên uống thuốc, vậy chắc là Lệ Cảnh Diễn hết thuốc chữa rồi.