Sau khi rời khỏi chỗ hẹn cô liền trở về nhà , khi vào trong nhà mọi người ai nấy đều vô cùng lo lắng cho cô ,sợ cô bị áp lực , căng thẳng trong ngày đầu gặp mặt mà lúng túng làm hỏng chuyện
Nhưng trái ngược lại hoàn toàn với ý nghĩ của mọi người cô trở về nhà trong trạng thái vui vẻ , tươi tắn và tràn đầy năng lượng. Thấy mọi người đều đang ngồi đông đủ ở phòng khách nên cô vừa vào cũng cất tiếng chào mọi người
"Chào cả nhà , con về rồi đây !"
"Thế nào hả ? Buổi hẹn đầu tiên diễn ra như thế nào rồi , hai đứa có tìm hiểu được gì về nhau không ?"mẹ cô vừa nói với giọng gấp gáp vừa kéo cô ngồi xuống ghế mà liên tục hỏi
"Không sao đâu ! Mọi chuyện đều ổn cả rồi . Mọi người không phải lo lắng quá đâu, với lại bọn con tiến triển cũng khá tốt nên dự định chắc sẽ tổ chức đám cưới sớm thôi !"
"Vậy là may rồi ! Thôi chắc đi đường về cũng mệt rồi nên phòng thay đồ đi rồi vẫn còn mà nghỉ ngơi , chuyện còn lại cứ để ba mẹ lo cho "
"Vâng ạ !" nói rồi cô đi lên phòng của mình
Lúc này trong căn phòng khách của Lam gia ba người lớn đang ngồi nói chuyện với nhau thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên
*Reng reng reng*
Hóa ra người gọi không ai khác chính là phu nhân An , chắc cuộc gặp gỡ ban nãy có chút khởi sắc nên chắc bà gọi đến để bàn bạc về chuyện của hai đứa con
"Chào bà An ! Có chuyện gì rồi sao "
"Tất nhiên rồi , phải có chuyện thì tôi mới gọi cho bà thông gia chứ . Tôi thấy là hình như chúng nó có vẻ ưng ý nhau rồi thì phải nên tôi gọi cho bà để muốn bàn về chuyện sau này có hai đứa ấy mà !"
" Dạ phải rồi , tôi thấy con bé nhà tôi vừa về cũng vui vẻ lắm chắc là được rồi đấy bà ạ . Thế bà thông gia dự định bao giờ tổ chức đám cưới cho hai đứa nó chưa !"
"Tôi cũng đang tính đây , nhưng chắc phải để thằng nhà tôi sắp xếp công việc ổn thỏa đã rồi tôi mới thông báo cho bà được . À mà tôi cũng chưa được gặp mặt con bé nên cũng không biết mặt mũi con bé như thế nào . Đằng nào giờ cũng đang rảnh rỗi hay hôm nào có dịp bà dẫn con bé đến gặp tôi để cho cô cháu biết mặt nhau chứ !"
"Cái này thì đơn giản thôi ! Vậy bà cứ chuẩn bị đi rồi tối nay hai mẹ con sẽ qua nhà bà , rồi bà sẽ thấy được con dâu tương lai của mình ấy mà !"
"Rồi tôi biết rồi , thôi tôi cúp máy đây có gì tối nói chuyện sau nhé !"
"Ừ !" nói xong bà liền cúp máy rồi lại chỗ mọi người nói chuyện
"Có chuyện gì thế em ?" ba của cô thấy thế nên tiếng hỏi
"À ! Bà sui gia muốn được gặp mặt con bé , chắc tại từ nhỏ tới giờ con bé toàn sống ở nước ngoài nên cũng khá ít người biết được mặt mũi của con bé nên nhân cơ hội này em cũng cho con đi gặp mẹ chồng tương lai của nó luôn !" bà vừa nói vừa ngồi xuống cạnh chồng mình
"Ừm ! Sớm muộn gì thì cũng gặp mặt nhau thôi , nên cho con bé gặp gỡ gia đình bên ấy trước để tránh sau này gặp nhau đỡ ngại ngùng cũng được em à !"
"Vâng em cũng tính thế !"
Chiều ngày hôm ấy khi vừa thức dậy sau khi nghỉ ngơi , mẹ cô liền nhắc nhở cô về cuộc gặp gỡ tối nay khiến cô có chút bất ngờ
"Này Hạ Nhi , tối nay nhớ chuẩn bị rất kỹ càng để còn sang gặp phu nhân An nữa ! "
"Sao ạ ! Lại phải đi nữa sao , nhưng sáng nay con vừa mới đi gặp mặt nhà bên đấy rồi mà mẹ !"
"Sáng nay là mày gặp chồng mày , còn tối nay là mày gặp mẹ chồng tương lai mày đấy con này !" mẹ cô vừa nói vừa dí nhẹ ngón tay vào đầu tỏ hiệu trách mắng
"Nhưng mà con..." cô chưa kịp nói xong đã bị mẹ nói chen ngang
"Không có nhưng nhị gì hết , tối nay phải sang gia đình bên ấy may mà chống đối là mẹ đập cho đấy !" bà nói xong liền đi xuống nhà để lại cô đứng một mình bơ vơ ở đó mà tỏ ra khó chịu nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ mà đi sửa soạn đồ để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ quan trọng tối nay
Khoảng hơn tám tối , lúc này cô và mẹ đã chuẩn bị tươm tất rồi lên xe để di chuyển tới An gia
Khi vừa tới nơi mọi người trong gia đình bên ấy đều đang đứng đợi sẵn ở cổng để chuẩn bị đón cô con dâu tương lai của gia đình , mặt ai nấy đều tỏ rõ sự hồi hộp lo lắng trước giây phút gặp mặt ấy
Rồi cô từ trên xe bước xuống , vừa thấy cô mọi người trong gia đình ai cũng niềm nở tiếp rồi mời hai mẹ con cô vào nhà
Trước sự tiếp đón nhiệt tình của gia đình cô cũng lễ phép mà cúi chào lại mọi người trong nhà
"Dạ con chào cả nhà mình ạ !"
"Ừm bác chào con , thôi tối rồi vào nhà đi không sương xuống thì không tốt cho sức khỏe đâu !" nói rồi mọi người đưa nhau vào trong nhà để nói chuyện
Thực sự thì cô cũng đã nghe qua An gia nhiều lần và cũng biết rõ được gia thế của tập đoàn này , nhưng này được chứng kiến tận mắt cơ ngơi nơi đây thì cô cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự nguy nga , sang trọng của nó
Căn nhà vô cùng rộng lớn, được trang trí theo tông màu trầm hiện đại với nhiều nội thất đắt tiền trong nhà
Ngoài ra hai bên đường đi từ cổng vào đến nhà được trồng rất nhiều cây hoa khiến cho nơi đây chẳng khác gì một biệt phủ của giới quý tộc
Sau một lúc bàng hoàng trước gia thế nhà An gia thì cô được họ mời vào trong nhà rồi sai người đi pha trà để mời mẹ con cô uống và cũng không quên hỏi thăm cô
"Chào con , cô là Ngọc Anh là mẹ của An Sở Hàn - chàng trai mà sáng nay con gặp mặt ấy !"
"Dạ con chào cô , con là Lam Hạ Nhi ạ !"
"Đây là lần đầu tiên hai bác cháu mình gặp nhau nên chắc cháu còn chút khó xử khi gặp mặt , nhưng thôi đừng có lo lắng quá trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà nên con cứ thoải mái và tự nhiên nhá !"
"Dạ vâng ạ !"
"Đấy bà thấy sao hả ?" mẹ cô lên tiếng nói
"Con bé nhà chị em quá ưng luôn , nó mà lấy thằng con nhà em thì đẹp đôi phải biết !"
"Tôi cũng thấy vậy !"
"Thôi , này là phải tổ chức đám cưới sớm thôi không con bé nó xinh xắn như thế này thì chắc nhiều anh theo đuổi mất !" bà vừa nói vừa nắm lấy tay cô khiến cô có chút ngại ngùng
đang trong lúc trò chuyện với nhau thì lúc này trong phòng An lão gia tiếng cười đùa của trẻ con vang lên khá lớn khiến mọi người trong nhà chú ý , rồi từ trong phòng hai đứa trẻ vui vẻ chạy ra ùa ra vừa cười đùa vừa chơi vui vẻ , thấy vậy An phu nhân liền lên nhắc nhở hai đứa bé
"Này hai con có biết nhà đang có khách không , sao lại nô đùa ầm ĩ như thế hả ?"
"Dạ con xin lỗi mẹ ạ !"
"Nên ghế ngồi yên cho mẹ , nhanh lên !"
"Vâng ạ !" nói rồi hai đứa bé liền ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ mà ngồi lên ghế bên cạnh bà
"À ! Nhân tiện đây mẹ cũng nói cho hai con biết này , đây là chị Hạ Nhi và sau này sẽ là chị dâu của các con đó !"
Nghe thấy thế hai đứa trẻ liền vô cùng hào hứng và tò mò nhìn qua phía cô với ánh mắt vô cùng hồn nhiên . Bỗng nhiên cô bé Y Y hét lên trong ngạc nhiên khiến mọi người xung quanh được một phen giật mình
"A ! Con biết chị này mẹ ơi , mẹ còn nhớ chị này không ?" cô bé vừa nói vừa tỏ giọng hào hứng rồi còn không quên quay sang lay lay tay mẹ mình
"Hả ? Hai chị em biết nhau rồi sao , từ lúc nào sao mà mẹ không nhớ vậy !"
"Trời ơi ! Sao mẹ nhanh quên đi vậy ? Đây là cái chị tốt bụng mà hôm trước đã giúp con ở khu vui chơi khỏi đám người xấu đó , mà hôm trước con có kể cho mẹ nghe đó !"
"Là chị đấy sao ?" Bà vừa nói vừa nhìn cô bé với ánh mắt ngạc nhiên rồi không quên nhìn về phía cô
"Dạ đúng rồi ạ!"
"À à , mẹ nhớ ra chị rồi ! Tại hôm đấy mẹ mải cuống đi tìm con quá nên cũng không để ý đến mọi người xung quanh . Trời ơi mẹ thật là đến ân nhân của con mình nó cũng quên được !"
Bà nói xong nhìn quay ra nhìn cô mà cất tiếng
"Cảm ơn con vì vụ việc hôm đó không có con chắc giờ không biết con bé sẽ như thế nào rồi nữa , thật trùng hợp khi chúng ta lại có duyên gặp nhau vào dịp như thế này !"
"Dạ không có sao đâu ạ !"
"Chị nhà đây đẻ khéo thật đấy ! Đẻ được con bé vừa ngoan ngoãn , xinh đẹp lại còn tốt bụng như thế này thế thì An gia tôi sẽ không để đánh mất đứa con dâu tốt này đâu đấy!" Bà vừa nói vừa nhìn mẹ của cô trong sự ngưỡng mộ mà nói
" Bà thông gia đây lại quá lời rồi ! nhà tôi cũng phải quý hóa lắm mới có được đứa con rể tốt như thế này đây !"
"Không nói nhiều lời nữa , tôi là tôi rất ưng con bé này rồi , chắc tôi phải sắp xếp để cưới con bé sớm về làm dâu nhà này thôi !"Bà vừa nói vừa tỏ ra xuýt xoa khiến cô cũng đôi phần ngượng ngùng mà hai má đỏ lên như hai trái cà chua chín
Nói rồi mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau mà quên đi cả thời gian , nhìn không gian trong ngôi nhà lúc này chẳng khác là một gia đình ấm áp thực sự cả , khách sạn với khung cảnh yên tĩnh nhẹ nhàng thường ngày của An gia