Tại sân bay quốc tế Thar , lúc này chuyến bay từ Mĩ trở về nước đã hạ cánh an toàn
Từ trên máy bay đi xuống , hình ảnh một cô thiếu nữ tuổi đôi mươi với một dáng người nhỏ nhắn , thanh thoát ; gương mặt xinh xắn , đáng yêu đang từ từ bước xuống và thu hút bao ánh nhìn của mọi người xung quanh.Người con gái xinh đẹp đó không ai khác đó chính là Lam Hạ Nhi - con gái của tập đoàn Cer ( một tập đoàn lớn về mảng trang sức , đá quý đối với giới thượng lưu. Trong giới quý tộc không một ai là không biết đến tập đoàn tăm tiếng này !)
Vừa bước xuống tới sân bay , đã có rất nhiều vệ sĩ đang đứng xếp hàng ngay ngắn gần như vây kín lối ra tại cửa sân bay , và được lệnh từ Lam gia phải đưa cô trở về nhà an toàn
Mặc dù trước khi trở về nước cô đã thông báo cho ba mẹ mình rằng không cần phải sắp xếp cho người đến đón để cô có thể đi thăm quan một vòng nơi đây vì cũng đã rất lâu rồi cô chưa trở về quê hương mình.Nói rồi cô liền nhấc máy gọi cho ba mình
*reng reng reng*
"Ba ơi ! Con đã bảo ba là đừng cho người tới đón con rồi mà , dù gì ba năm qua con đi du học nên giờ ba phải để cho con đi thăm quan một vòng nơi đây chứ ?"
"Tại ba lo cho con thôi ! Nhưng đi một mình không an toàn đâu , mới lại con còn mới về nước lên cũng chưa quen với nơi đây . Nhỡ có chuyện gì thì nguy hiểm lắm!"
"Ba yên tâm đi con đã hẹn với Nhã Tịnh và Linh Chi đi chơi rồi ! Các bạn ấy sẽ đến đón con mà "
"Vậy hả , có hai bạn đó là ba yên tâm rồ!"
"Vậy ba cho gọi họ về nhà đi nếu không thì họ đứng chặn kín ở cửa sân bay không cho ai ra vào mất !"
"Rồi , rồi ba gọi họ về liền đây ! Khổ lắm , được chưa hả cô nương "
"Xin chân thành cảm ơn nhạc phụ !"
"Nhớ đi cẩn thận đấy nhá !"
"Dạ ! Bye ba " nói xong cô liền cúp máy rồi ra sảnh ngồi đợi hai cô bạn thân của mình tới
Khoảng hơn mười năm phút sau hai cô bạn thân đã có mặt tại sân bay , vừa gặp nhau ba cô bạn thân lâu ngày xa cách vô cùng hưng phấn mà ôm nhau nhảy nhót ngay giữa sảnh chính của sân bay và khiến nhiều người xung quanh cũng bàn luận liên tục mà đưa ánh mắt đem phá nhìn ba cô gái
"Lần này là cậu về nước hẳn rồi đó hả ?" cô bạn Nhã Tịnh đứng cạnh lên tiếng
"Ừ ! Mình về nước luôn không sang bên đó nữa đâu , mới lại mình cũng hoàn thành xong khoá học ở bên đó rồi nên cũng chẳng muốn qua nữa đâu !"
"Thế còn ba mẹ cậu , họ không có phản đối sao?" Linh Chi đứng đó cũng thắc mắc hỏi
"Tất nhiên là mình đã nói qua với ba mẹ mình biết rồi và họ cũng đồng ý với điều đó!"
"Tuyệt nhá ! Mà cậu có quên gì không đấy hả !" Linh Chi hỏi
"Làm sao mà tôi quên được quà cho hai cô bạn già của mình chứ ! Thôi đi chơi đi chứ mình sắp quên nơi này mất rồi "
"Oke ! Nay tụi mình bao cậu nhá " nói xong ba cô gái vui vẻ khoác vai nhau rời khỏi sân bay rồi cùng nhau đi chơi , rong ruổi khắp mọi nơi ở cái thành phố Gia Thịnh này . Và cứ thế ba cô bạn chơi với nhau mà quên cả thời gian , và cũng chẳng biết trải qua bao lâu cho đến khi nhìn lại thì lúc này đã gần mười giờ tối nên họ cũng tạm biệt nhau rồi ai về nhà người nấy
*Tại nhà Lam gia lúc này *
"Hạ Nhi đâu rồi ! Sao tối muộn rồi mà con bé còn chưa về hả ?" Lam gia lên tiếng hỏi
"Dạ ! Con để con bé đi chơi với bạn nó rồi , mới lại cũng lâu rồi con nó cũng lâu chưa về nước lên cứ để cho nó đi để mà thích ứng dần " Hạ Lâm- ba của cô đáp lại
"Chồng con nói phải ! Ba cứ yên tâm đi sẽ không sao đâu ạ , dù gì con bé cũng lớn rồi nên ba cũng không cần phải lo lắng quá đâu ! " mẹ của cô đứng bên cạnh cũng cất tiếng nói
"Sao mà ta không lo cho con bé được , cái nhà này chỉ có mỗi nó là cháu thôi nhỡ mà có chuyện gì xảy ra thì chắc ta không sống nổi mất !"
"Con biết là ba quan tâm tới cháu nhưng ba cũng lên nghĩ đến sức khoẻ của bản thân mình nữa chứ ! Giờ cũng đã muộn rồi con nghĩ ba lên đi nghỉ ngơi sớm đi ạ"
"Nhưng ta phải đợi đến khi thấy Hạ Nhi của ta bình an trở về nhà thì mới ngồi yên được !" nói rồi mọi người lại cùng nhau ngồi lại ở phòng khách nói chuyện với nhau và cùng đợi cô trở về
Khoảng hơn mười giờ tối một chiếc xe taxi đậu trước nhà , thấy vậy mọi người đều đứng sẵn để đón cô .
Vừa mở cửa gặp mọi người , cô đã lao nhanh như một cơn gió đến ôm chặt lấy ông và ba mẹ , rồi liên tục hỏi thăm mọi người trong gia đình
"Sao giờ muộn rồi ông với ba mẹ không đi nghỉ ngơi vậy ạ ! "
"Cái con bé này lại còn hỏi nữa hả là do mọi người đợi con đó !" Ba cô lên tiếng
"Ba à ! Dù gì con cũng lớn rồi mọi cũng không cần quá lo lắng cho con đâu mà "
" Ba mày chỉ lo cho cháu mà thôi ! Nào vừa đi về chắc cũng mệt rồi vào kia ngồi nghỉ ngơi chút đi rồi lát nữa hãy lên phòng !" Ông của cô vừa nói vừa kéo cô ngồi xuống ghế rồi liền sai người lấy nước cho cô uống , và trong tại căn phòng khách ấm cúng ấy một gia đình bốn người cứ ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau
Mãi một lúc lâu sau thì ba cô ngồi cạnh đó mới lên tiếng
"Cũng khá muộn rồi nhà mình à ! Ba cũng lên nghỉ ngơi sớm đi để tránh ảnh hưởng tới sức khoẻ "
"Ừ ! Ta biết rồi , thôi các con với cháu cũng đi nghỉ sớm đi . Thôi ta về phòng trước đây "
"Vậy ông với ba mẹ ngủ ngon nhá , con cũng lên phòng đây !" cô vừa nói vừa hí hửng chạy lên phòng quen thuộc mà hơn ba năm nay cô chưa từng trở lại , vừa mở cửa căn phòng ra cô nhảy thẳng lên giường đưa mắt ngắm nghía căn phòng quen thuộc một vòng , lúc này cô chỉ muốn khám phá hết tất cả những thứ đồ của mình trong phòng mà từ lâu cô chưa được thấy nó nhưng vì sau cả ngày vui chơi nên cô đã thấm mệt rồi ngủ một mạch tới sáng
*Một buổi sáng sớm tại Lam gia*
*Cộc cộc cộc*
"Này Hạ Nhi dậy thôi , sáng rồi !" mẹ của cô cất tiếng lớn gọi vọng vào trong phòng
"Dạ con biết rồi ! Mẹ cứ xuống đi lát con xuống sau " cô vừa ngáp ngủ vừa đáp lời mẹ
"Nhớ nhanh lên đấy , mẹ xuống chuẩn bị đồ ăn sáng trước lát nữa xuống nhanh để còn ăn sáng với mọi người! " nói xong bà liền bước xuống nhà để dọn đồ ăn sáng cho cả nhà
Mãi một lúc lâu sau , khi cả nhà đã ngồi đầy đủ vào bàn ăn nhưng mãi không thấy cô đâu không thể đợi thêm nữa mẹ cô liền nhanh chóng lên phòng cô
"Này Hạ Nhi ! Con có chịu dậy không đi hả cả nhà đang đợi con đó " mẹ cô lớn tiếng gọi
" Dạ !" cô cố gắng đáp lại lời mẹ rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ
"Hạ Nhi ! Còn không chịu dậy hả ?" mẹ cô vừa nói xong liền lấy chiếc chìa khóa dự phòng ra để mở cửa rồi một mạch đi tới chỗ cô đang nằm ngủ lăn lóc mà bực bội mở hết rèm cửa phòng ra
Vì mặt trời đã lên cao lên ánh sáng mặt trời cứ vậy mà chiếu thẳng vào mặt cô khiến cô nhăn mặt , ngỡ tưởng cô sẽ tỉnh dậy nhưng không cô lại chùm chăn lên đầu mình rồi quay sang ôm chặt lấy con gấu bông bên cạnh và lại say sưa chìm sâu vào giấc ngủ
Thấy cô như vậy mẹ cô liền lập tức kéo chăn ra khỏi người cô rồi bực bội mà quát lớn
" Con gái con đứa gì mà mặt trời đất lên tận đỉnh đầu rồi mà vẫn còn ngủ trương thây nứt cốt ra đây hả ? Con đứng dậy nhanh lên cho mẹ ! Đừng để mẹ phải tống con ra ngoài đường ngủ !"
"Vâng ạ ! Mẹ khó ghê con mới về nhà mà mẹ chả yêu thương con gì cả " cô càu nhàu đáp lời mẹ
"Tôi mà hiền thì có mà giờ chị lên đầu tôi ngồi rồi ấy !"
"Làm gì có đâu !"
"Nhanh lên rồi xuống ăn cơm không tôi đánh cho cô một trận bây giờ !" mẹ cô vừa nói xong cô liền rời khỏi giường và đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng với mọi người
Khoảng hơn mười lăm phút sau cô bước xuống dưới lầu , trên người mặc một một váy màu trắng nhẹ nhàng dù không mang trên người quá nhiều loại trang sức đắt tiến nhưng cũng đủ để cô toát ra khí thế tiểu thư của Lam gia khiến ông nội cũng phải tấm tắc khen ngợi
"Cháu gái ta đúng là càng ngày càng xinh đẹp hơn ! Đúng là cháu gái Lam gia có khác " ông vừa nói vừa nở một nụ cười tươi tắn trên môi
"Đúng là nội của con , chỉ có người mới có thể nhận ra được vẻ đẹp của con ! " vừa nói tay ông giơ lên ngón cái tỏ ý hài lòng với ý kiến của cô
"Thôi ngồi xuống ăn nhanh lên còn đến công ty mà nhận việc nữa chứ !" Mẹ cô ngồi tại bàn lên tiếng nói
"Vâng ạ !"
"Mà ngày đầu đến làm việc đừng có mà gây chuyện đấy nhá , chứ cái tính hậu đậu của mày mẹ còn lạ gì nữa !"
"Trời ! Mẹ phải tin vào con chứ "
"Thôi thôi tôi chẳng dám ! Mau ăn nhanh lên rồi còn đi làm "
"Ok mami liền !"
Sau khi ăn xong bữa sáng mọi người tập trung tại phòng khách để chuẩn bị đi làm thì ông nội bỗng cất tiếng hỏi
"Thế Hạ Nhi của ông muốn làm chức vụ nào ở công ty Ther để ông sắp xếp cho !"
"Dạ giám đốc ạ !" cô vừa nói xong ba và ông nội đang uống nước liền ho sặc sụa lên , vừa ngạc nhiên vừa đưa mắt khó hiểu lên nhìn cô
"Này con bé này cháu đùa ta sao ! "
"Không con nói thật mà , đó là chức vụ mà con muốn làm nhất ở công ty đó ! Không phải nội nói sẽ sắp xếp theo gì con mong muốn sao ?"
"Ừ thì ta đã nói nhưng mà cái này thì ta nghĩ không được rồi !"
"Chán nội ghê á !"
"Cái con bé này vừa về nước mà đã muốn trèo cao như thế rồi ! Haizz ta thực sự chả hiểu con giống tính ai trong cái nhà này luôn !" ba cô vừa bất lực vừa thở dài mà lên tiếng
"Con đùa nội thôi chứ thực sự con thích nhất là cái ghế mà ba của con đang ngồi cơ !" nói xong cô liền đá mắt quay sang nhìn ba , hiểu rõ ý đồ của người con ba cô liền không thương tiếc mà lấy tay cộc vào trán cô khiến cô giật mình mà ôm lấy trán
Ngồi trò chuyện một lúc rồi thì bên ngoài cổng nhà đã có một chiếc xe đợi sẵn và một người đàn ông trên người khoác một vụ ghép sang trọng từ từ bước vào trong cửa nhà và cất tiếng
" Chào cả nhà ạ ! Dạ thưa ông chủ xe đã được chuẩn bị sẵn rồi ạ , mời người ra xe ạ "
"Ừ tôi biết rồi ! Mà Hạ Nhi à đây là chú An - thư kí riêng của ba từ giờ có thắc mắc gì trong công việc cứ hỏi chú ấy nhá !"
"Dạ vâng ạ ! Cháu chào chú An ạ "
"Xin chào tiểu thư Hạ Nhi ạ !"
"Chú không cần phải gọi con là tiểu thư đâu , cứ gọi con là Hạ Nhi thôi được rồi !"
"Dạ !" nói xong chú dẫn ba cô và cô ra xe nhưng vừa ra khỏi cổng cô liền hét vọng lớn vào trong nhà
"Con đi làm đây nhá ! Yên tâm đi con chỉ đi làm một ngày thôi rồi con sẽ về mọi người không phải nhớ con quá đâu đấy !" nói rồi cô liền ngồi vào trong xe để lại mọi người trong nhà đứng đó với vẻ mặt hoang mang khó hiểu và những người làm trong nhà chỉ biết cười thầm trong lòng
"Haiz ! Không biết bao giờ con bé nó mới làm con hết phải lo lắng đây ba à !" mẹ cô thở dài bất lực lên tiếng
"Yên tâm đi con à rồi con bé sẽ sớm trưởng thành thôi mà !" Lam gia đứng cạnh lên tiếng
"Vâng con cũng mong là thế !"