Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 9: Một ngày làm việc bên LosAngeles






Sau khi vào phòng cô lập tức vào phòng  tắm, tắm gội sạch sẽ rồi soạn quần áo cho vào tủ của khách sạn. Thấy cũng gần 8h nên cô đi thay đồ và chuẩn bị xuống quầy tiếp tân đợi anh.
~~~~~~-------~~~~~~dãy phân cách


Anh phòng bên này cũng vừa mới tắm xong liền thay cho mình 1 bộ tây trang màu đen. Nhìn anh lúc nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.


Anh là người rất chú trọng đến thời gian nên đúng 8h anh đã xuống quầy tiếp tân. Thấy cô ngồi đọc báo đợi anh trong lòng anh có chút hài lòng vì cô cũng dần thích nghi với chế độ làm việc, đúng giờ giấc đối với anh như vậy cũng thể hiện 1 phần chuyên nghiệp


Thấy anh đang tới cô vội để tờ báo xuống ghế sofa và đứng dậy lễ phép chào hỏi:


-Chào Trịnh tổng! Bây giờ chúng ta sang chi nhánh luôn hay sao ạ? - cô vừa hỏi vừa chào


Mặt anh vẫn lạnh lùng và kiên nghị nói:


Xe đang đợi ngoài trước. Bây giờ tôi và cô cùng đến chi nhánh xem chế độ làm việc và gặp mặt những đối tác quan trọng- anh vừa nói thì chân cũng vừa sải bước đi


Cô cũng phải đi thật nhanh để theo kịp anh và nghe đầy đủ những gì anh nói


Ngoài trước đã có 1 chiếc xe chờ sẵn anh và cô lên xe và tài xế chạy thẳng đến chi nhánh. 15' sau chiếc xe đã dừng lại trước 1 công ty lớn nhưng bảng tên vẫn quen thuộc Trịnh thị


Bước xuống xe cô không khỏi ngỡ ngàng. Chỉ là 1 chi nhánh nhưng nó lại rất lớn tuy không bằng Trịnh thị bên Bắc Kinh nhưng chi nhánh này của anh mọc ngay trung tâm thành phố, kiến trúc lại vô cùng hiện đại và đẹp mắt chắc nó hấp dẫn nhiều đối tác lắm.


Anh và cô cùng bước vào trong. Mọi người trong công ty thấy anh và cô đều bất ngờ và ngỡ ngàng. Chợt có 1 người đàn ông cỡ 30 tuổi, không ai khác chính là giám đốc quản lý công ty chạy lại chỗ anh cung kính chào hỏi:


-Chào Trịnh tổng!. Anh đến lúc nào sao không cho chúng tôi biết? Để chúng tôi chuẩn bị đón anh - người đàn ông ăn nói hết sức nhỏ nhẹ


Trước thái độ cung kính như vậy nhưng anh rất lạnh nhạt nói:


-Nếu tôi thông báo liệu có thể chứng kiến mọi việc 1 cách chân thật không? - anh hỏi ngược lại


-Trịnh tổng yên tâm chúng tôi vẫn làm việc đúng trình độ - người đàn ông hiểu ý vội vả trả lời


Anh là người nói không thích nói nhiều nên anh gác qua vấn đề đó. Vào thẳng vấn đề mình cần:


-Tôi muốn coi những hợp đồng và hồ sơ gần đây. Anh hãy cập nhập những đối tác quan trọng tôi muốn gặp họ. Còn đây là thư ký Lương cô ấy sẽ thay tôi sao chép hồ sơ anh hãy hợp tác với cô ấy - nói rồi anh quay sang chỗ cô và nói: " Thư ký Lương bây giờ cô theo giám đốc quản lý công ty sao chép hồ sơ mang xuống đây. Tôi muốn quan sát mọi người 1 chút- anh nói


Cô nghe vậy liền đáp:


-Vâng thưa Trịnh tổng ! - cô nói xong liền quay sang nói với giám đốc quản lý công ty nói :" Chúng ta đi thôi Trịnh tổng không có nhiều thời gian" .


Nói dứt câu thì cô và GĐQLCT ( giám đốc quản lý công ty) đi vào phòng lưu giữ hồ sơ để sao chép.


Ngoài này anh cứ đi qua đi lại xem mọi người làm việc và hiệu xuất làm việc của mọi người.


20' phút sau cô mang 1 cái USB ra và báo cáo đã hoàn thành công việc. Còn GĐQLCT thì mang 1 tập tài liệu đưa cho Lương Thuần Mỹ nói " Cô Lương trong đây là toàn bộ thông tin của các đối tác làm ăn chính của công ty" nói rồi anh ta đưa về phía cô. Cô vội vàng nhận lấy và không quên" Cảm ơn"


Anh chợt lên tiếng làm cho không khí của công ty nãy giờ im lặng bây giờ càng yên tĩnh hơn:


Tối mai tôi mời mọi người đến dùng Buffet trên du thuyền 5* tại biển Santa Monica Bay. Coi như lời cảm ơn của Trịnh Tuấn tôi gửi đến mọi người vì đã tận tụy với công ty tôi - giọng anh không nóng không lạnh cất lên.


Mất 2 giây thì mọi người đã hiểu liền đồng thang trả lời:


Dạ thưa Trịnh tổng - All


~~~~~-----~~~~ dãy phân cách


Sau khi ra khỏi công ty thì anh và cô liền đi gặp những đối tác quan trọng để bàn công việc và mời họ đến dự bữa tiệc trên du thuyền. Tất cả các đối tác đều rất khâm phục khả năng giao tiếp và tính chuyên nghiệp của anh và cô nên họ liền nhận lời và hứa sẽ đến.


Xuất phát từ lúc 8h sáng mà tới 22h tối mới về khách sạn. Quả thật là rất mệt mỏi đối vời cô. Nhưng sau khi nghe anh mời cô  dùng bữa tối thì cô bừng tỉnh khỏi mệt mỏi ngay và không dám cãi lời nên liền đồng ý dù gì thì bao tử cô cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.


Anh và cô dùng bữa tối trong 1 nhà hàng nổi tiếng của LosAngeles đó chính là nhà hàng
Tsujta LA. Vừa vào trong đã thấy sự xa hoa của nó. Anh và cô vào 1 phòng ăn riêng dành cho khách vip. Ở nhà hàng này nổi tiếng nhất là món Ramen nên khi phục vụ vào hỏi thì anh chỉ nói 1 câu:


-2 phần Ramen đặc biệt- anh nói


-Vâng! thưa ngài - nữ phục vụ nói


Sau khi người phục vụ đi ra trong phòng chỉ còn 1 mảng im lặng. Cô thì đang suy nghĩ " Nhà hàng này rất nổi tiếng về món Ramen hôm nay mình được thử thật là có phúc, haizz chắc nó rất đắc. Trịnh tổng chắc cái gì cũng biết rồi cái gì cũng từng thử rồi. Cuộc sống của anh thật là sướng quá đi. Nếu như tôi mà giàu như anh tôi sẽ đưa mẹ tôi đi du lịch khắp nơi trên thế giới ". Suy nghĩ đến đây thì cô bắt đầu có cảm giác nhớ mẹ của mình nên khuôn mặt vốn rất xinh đẹp, lạc quan, ấm áp bây giờ lại thoang thoảng nét buồn


Trong không gian yên tĩnh anh chợt lên tiếng :


-Cô đang suy nghĩ cái gì? - anh hỏi


Đang nhớ mẹ tự nhiên anh hỏi làm cô có phần giật mình và lắp bắp trả lời:


À! không... Không  có gì. Chỉ là tôi đang nhớ mẹ - cô nói


Nhưng anh vẫn im lặng không lên tiếng gì nữa. Từ " Mẹ" đã lâu rồi anh không nghe bây giờ lại nghe thấy giống như có vết dao cứa vào trái tim của anh. Anh cũng nhớ mẹ của mình nhưng anh không biết làm sao. Không lẽ anh cũng ngồi buồn rầu như cô điều đó anh không thể vì 1 khi anh yếu đuối thì anh rất sợ mình không vượt qua được nỗi nhớ ấy.


Đang suy nghĩ thì nhân viên mang món Ramen vào làm anh và cô trở về hiện tại và bắt đầu dùng bữa. Món ăn nhìn cách bày biện trang trí thật là đẹp mắt


Hương vị của nó thì không thể bàn cãi. Những sợi mì  Stukemen dày, nước dùng và thịt lợn hòa quyện vào nhau tạo nên 1 hương vị đặc trưng đến hoàn hảo.


20' phút sau anh và cô dùng bữa xong thì cùng nhau về khách sạn. Trên đường đi anh nói:


Ngày mai 17h chiều cô xuống quầy tiếp tân như cũ đợi tôi. Coi như ngày mai cô được nghỉ ngơi bù cho ngày làm việc dài hôm nay. Ngày mai dự tiệc cô không cần ăn mặc cầu kì cứ bình thường như mọi người đi biển là được.- anh nói


Anh vốn không muốn nói nhưng lỡ đâu ngày mai cô lại ăn diện như quý cô thì mệt.


~~~~----~~~~~dãy phân cách


Sau khi trở về khách sạn cô vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm. Nhưng không quên dùng điện thoại thông minh của mình tìm hiểu thêm về biển Santa Monica Bay


Khi kết quả hiện ra cô phải há miệng " Wow đúng là Trịnh tổng có khác chọn 1 trong 5  biển đẹp nhất của LosAngeles để mở tiệc. Thích thật ngày mai mình được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó rồi. Ngoài ra còn có biển: Cabillo Beach, Manhattan, Venice Beach Board walk... Vẻ đẹp cũng không kém, thật thú vị. Tuyệt vời quá. Ngày mai mình mặc gì bây giờ?Trịnh tổng bảo đơn giản thì mình mặc Maxi trắng vậy" suy nghĩ xong cô liền chìm vào giấc ngủ