Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 25: Quyết định đầy khó khăn






Bước ra khỏi công ty của anh thì cô bắt taxi về nhà. Về đến nhà thì cô chỉ biết lên phòng và ngã xuống chiếc giường của mình và ngủ.


Cô rất thích ngủ vì khi ngủ cô mới cảm thấy giảm áp lực và tạm quên đi những thứ tàn nhẫn mà cuộc đời cà xã hội mang lại cho cô. 1 khi cô đã ngủ thì ngủ cực kỳ sâu. Dù mệt cỡ nào chỉ cần ngủ là cô có thể khôi phục lại tinh thần. Cô cứ thế tiến vào mộng đẹp và tạm quên những bộn bề trong cuộc sống.


Cô ngủ tới 15h chiều thì thức giấc. Tỉnh dậy cô liền vào nhà WC rửa mặt thay quần áo rồi bắt taxi đến bệnh viện.


Trên đường đi cô nhận được điện thoại của dì Hà thông báo là mẹ cô đã tỉnh lại cô càng khẩn trương hơn. Taxi vừa dừng trước cổng bệnh viện cô liền thanh toán tiền xe rồi chạy một mạch lên phòng bệnh của mẹ mình.


Đứng trước cửa phòng bệnh của bà cô cố gắng phục hồi lại hơi thở ổn định và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào.


Vừa mở cửa cô thấy mẹ cô đang ngồi trên giường bệnh vì Hà đang đút cháo cho bà. Cô thấy mẹ mình khỏe lại trong lòng cô cô vui mừng khôn xiết.


Bà thấy cô liền mừng rỡ gọi " Tiểu Mỹ". Thấy cô sắc mặt bà vui vẻ hơn hẳn vì 2 tháng rồi chưa gặp cô bà thật sự rất nhớ. Nỗi đau sau khi ca phẫu thuật vẫn còn hiện hữu trong cơ thể bà nhưng khi thấy cô thì không còn đau nữa. Bà vừa gọi tên cô vừa dang tay ra muốn ôm cô vào lòng. Cô thấy vậy liền chạy tới ôm bà nước mắt chảy xuống. Miệng kêu " Mẹ ơi...Mẹ ơi...". Hơn ai hết cô hiểu rõ cảm giác chỉ thiếu 1 chút nữa thì sẽ mất đi người thân thật sự nó rất kinh khủng.


Bà Lương thấy vậy liền ôm chặt cô nước mắt cũng tuôn trào " Ngoan. Mẹ không sao. Mẹ ổn rồi" bà vừa ôm vừa vuốt nhẹ sống lưng của cô tạo cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.


Ôm được 1 lúc thì buông ra cô thay dì Hà đút cháo cho mẹ. Cô biết dì Hà rất mệt nên liền đưa địa chỉ và chìa khóa nhà của mình cho bà về nhà mình nghỉ ngơi. Dì Hà vốn không chịu bà muốn ở lại chăm sóc cho mẹ cô nhưng cô đã cố gắng hết sức khuyên nên dì mới đồng ý về nhà nghỉ ngơi sáng ngày mai sẽ đến.


Sau khi dì Hà rời khỏi thì thì mẹ cô chợt nhớ ra còn 1 điều thắc mắc lớn mà bà vẫn chưa hỏi cô.


-Tiền ở đâu mà con lại đóng để phẫu thuật cho mẹ? _ bà hỏi


-Dạ... Mẹ đừng lo... Con mượn tiền của giám đốc công ty mẹ à _ cô thành thật nói cho bà biết


-Giám đốc lạnh lùng của con sao?_ bà Lương bất ngờ


-Dạ. Là giám đốc cho con mượn! _ cô nói


-Số tiền lớn như vậy cậu ấy vẫn cho con mượn sao. Dù gì con vào công ty cậu ấy cũng chưa bao lâu mà _ bà hoài nghi hỏi


-Giám đốc của công ty con tuy lạnh lùng nhưng là người tốt mẹ yên tâm _ cô giải thích


-Mẹ hiểu rồi! Nhưng mà con phải cố gắng đền ơn người ta thật tốt. Cậu ấy có ơn quá lớn với chúng ta con phải thật cố gắng làm việc để không làm cậu ấy không thất vọng và kiếm lại số tiền mình nợ để trả cậu ấy nhanh nhất có thể_ bà nói bằng giọng biết ơn


-Con biết rồi. Mẹ nghỉ ngơi đi _ nói xong thì cô đỡ mẹ mình  nằm xuống để bà ngủ


Sau khi mẹ cô ngủ rồi thì cô lên giường dành cho người nhà bệnh nhân để nghỉ ngơi.


Sẽ không ai biết tâm trạng cô bây giờ thật sự rối bời . Cô không biết phải làm sao cho phải. Nhưng sau khi nghe mẹ cô nói phải cố gắng đền ơn thì lòng cô lại càng day dứt . Nếu như cô chỉ là 1 đứa trẻ lên 3 thì có thể sẽ bớt lo sợ và không suy nghĩ nhiều về tình trạng của mẹ cô. Nhưng cô đã đôi mươi rồi làm sao mà không biết cảm giác khi mất đi người thân. Nó u ám và đau đớn khiến tim cô tan nát và lòng cứ thắt lại. Cô rất sợ cảm giác đó lại 1 lần nữa ùa đến. Nếm trải 1 lần với cô là quá đủ rồi. Ngay phút giây cô lo sợ và bất an nhất anh đã dang tay ra giúp cô. Làm sao cô quên ơn anh được. Cả đời này cũng không thể quên.


Đắng đo được 1 lúc thì cô đưa ra quyết định của mình. Âm thầm bước tới ghế sofa lấy chiếc túi size lớn đựng những thứ cần thiết của mình trong đó có bảng hợp đồng định mệnh. Cô hít 1 hơi thật sâu và thở dài ra. Cầm lấy bản hợp đồng quay lại giường và ngồi. Lật bảng hợp đồng ra và đọc. Bảng hợp đồng ghi rất rõ ràng rành mạch


Điều khoản và lợi ích đều được  in sẵn:


1) Trước mặt người ngoài phải đóng vai vợ chồng với tôi. Nếu không còn ai có thể thoát vai trở lại bình thường ( đó là điều chắc chắn _ suy nghĩ của cô )


2) Sau khi kết hôn sẽ chuyển về nhà tôi ở. Tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến cơ thể của cô và cô cũng vậy ( Dù rất sợ nhưng cô sẽ cố gắng thích nghi cuộc sống với anh trong 2 năm tới. Đọc tới câu đụng chạm cơ thể mặt cô thoáng chút ửng hồng _ suy nghĩ tiếp tục của cô lại hiện hữu)


3) Trong quảng thời gian làm vợ  hợp đồng cô không được có bất kì mối quan hệ thân thiết với bất kì người đàn ông nào và anh cũng sẽ không gần gũi với bất kì phụ nữ nào ( cũng đúng để không ai nghi ngờ tốt nhất cô không nên gần gũi với đàn ông khác mắc công lại bị báo chí chụp hình đăng báo lại gây phiền phức cho anh thì khổ)


5) Chuyện hôn nhân hợp đồng không ai được biết ngoại trừ anh và cô thì bất kể ai dù người nhà cũng không được biết ( Cái đó là tối thiểu nếu không làm hợp đồng làm gì)


6) Kết hôn sẽ đăng ký kết hôn hẳn hoi và khi thời hạn 2 năm kết thúc cô và anh sẽ không còn bất kì mối quan hệ nào ( Chắc chắn là vậy rồi)


7)  Sau khi kết thúc hợp đồng anh và cô sẽ ly hôn ( Đó là điều đương nhiên)


8) Thời hạn hợp đồng  kết thúc anh sẽ tài trợ cô 1 số tiền và giúp cô có 1 công việc ổn định. Trong quá trình sống chung anh sẽ tạo điều kiện cho cô được học Đại học ở trường danh giá nhất Bắc Kinh ( Lợi ích thật sự quá lớn)


9) Phải đảm bảo không ai được vi phạm khoảng nào của hợp đồng. Nếu vi phạm sẽ phải đền bù hợp đồng


Đọc từng khoảng suy nghĩ của cô đều hiện lên. Cô biết cô phải làm gì với người có ơn của mình